Lúc bấy giờ, Tô Vũ ngơ ngẩn tới sững người.
Đệt!
Ai không biết chắc sẽ tưởng các ngươi cùng phe với ta, còn lão Ngưu mới là kẻ xấu!
Tô Vũ câm nín, trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “Ta không muốn chết, điều kiện ta đã nói rồi, các ngươi thấy sao?”
“...”
Toàn trường an tĩnh!
Lúc này bọn họ mới có thời gian ngẫm nghĩ lại điều kiện Tô Vũ đưa ra ban nãy.
Chẳng hạn như Ma tộc có hai vị Nhật Nguyệt hậu kỳ và một thiên tài.
Hai vị Nhật Nguyệt hậu kỳ, một người là thất trọng, một người là bát trọng, vậy là 1500 sợi, Ma Đa Na trị giá 1000 sợi. Tên của Tô Vũ đã biến mất trên Liệp Thiên bảng, cho nên hiện tại Ma Đa Na chính là đệ nhất Thiên bảng.
Như vậy, chỉ tính riêng Ma tộc là đã phải trả 2500 sợi thiên địa huyền quang!
Đùa cái gì thế?
Cái giá này quá cao!
Tộc khác có lẽ sẽ phải trả ít hơn, nhưng nhiều Nhật Nguyệt hậu kỳ như vậy, 16 vị, cộng thêm đám thiên tài, tính ra tổng cộng bọn họ phải đưa cho Tô Vũ hơn vạn sợi thiên địa huyền quang!
Nghe thôi cũng thấy điên rồi!
“Tô Vũ, thiên địa huyền quang không trợ giúp nhiều cho ngươi, không bằng đổi thành Thiên Nguyên khí đi. Chúng ta có thể cung cấp Thiên Nguyên khí cho ngươi, giảm bớt tử khí xâm nhập.”
“Đừng, ta chỉ cần thiên địa huyền quang hoặc là bảo vật khác, lấy được rồi thì ta có thể tự đổi với Liệp Thiên các, chẳng lẽ Liệp Thiên các sẽ không giao dịch?”
Liệp Thiên các không đáp lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng: đổi!
“Tô Vũ, dù bọn họ tự mình tìm cách rời đi thì cũng có thể sống sót hơn phân nửa, không mấy người thật sự gặp nguy hiểm. Huống chi ngươi liên tục giết chóc Tử Linh, sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện!”
“Tô Vũ, tổng cộng cho ngươi 300 sợi thiên địa huyền quang, ngươi đừng giết chóc nữa là được, 300 sợi cũng đủ để một vị tu giả phấn đấu cả đời.”
Chúng ta đang nói đến thiên địa huyền quang, không phải Nguyên Khí dịch, Tô Vũ ngươi có thể đừng điên cuồng nữa hay không?
Quá cao!
Cái giá này cũng khiến các tộc đau lòng.
Tương đương một lần bị lừa của Thần tộc!
Thôi, nghe chẳng khác gì xát muối vào lòng bọn họ, đến bây giờ Thần tộc còn đang tiếc phát điên kia kìa.
“Tô Vũ, đừng đồng ý, tiếp tục giết chóc Tử Linh đi, dù sao ngươi cũng sắp chết, dù bị phát hiện thì cũng phải giết nhiều Tử Linh vào, cho bọn họ chết hết đi!”
Ngưu Bách Đạo lại lên tiếng.
Tô Vũ bất lực, lão Ngưu ước gì mình chết đi đấy à, ngài đã hoàn toàn tuyệt vọng về ta rồi đúng không?!
Vạn tộc đều hy vọng mình đừng chết, chỉ có Ngưu Bách Đạo... Ngài đúng là không phải người!
Tô Vũ trầm tư, rồi nói: “Như vậy đi, gia hỏa trong thành vốn mang theo rất nhiều tài nguyên đến đây, gom đủ bảo vật tương đương 5000 sợi thiên địa huyền quang thì ta sẽ không giết chóc nữa. Không để Ngưu phủ trưởng nhận tài nguyên, cũng để bảo đảm an toàn cho Ngưu phủ trưởng! Đây là yêu cầu cuối cùng, nếu không, những người này mà chết trong thành, có thể sẽ chẳng mang được cái gì ra. Người sống hay chết, đáp ứng hay không, các ngươi tự quyết đi, ta chỉ nói đến đây thôi!”
“Sau hai ngày nữa, phái người đem đồ đến cửa phòng số 180, ta sẽ đi lấy. Các ngươi có thể thử xem có giết chết được ta không. Nhận đồ xong, ta sẽ không giết chóc nữa, nếu không. . . Các ngươi tiếp tục ở lại chơi với ta đi!”
“. . .”
Dứt lời, phân thân Tô Vũ ném điểm bảng xuống, nhanh chóng biến mất.
Thần văn chợt lóe lên rồi tan biến.
Có Nhật Nguyệt muốn lao lên bắt nó lại, kết quả thần văn lại ẩn thân trốn chạy, đó là tiểu đệ chữ “m” mà Tô Vũ vẫn luôn ghét bỏ, nó rất thích hợp làm việc này.
Trong chớp mắt, thần văn đã hoàn toàn không còn tung tích.
Vài vị Nhật Nguyệt nhanh chóng vọt tới nhưng không còn ai ở đây nữa.
Bọn họ điên cuồng thầm mắng một tiếng!
Gia hỏa này chạy nhanh thật.
Vẫn chỉ xác định được phương vị đại khái là trong vòng 3, nhưng bọn họ không có nhiều thời giờ để đi tìm người!
5000 sợi!
Người trong thành có đủ không?
Có!
Vốn dĩ đây không phải là tài nguyên cá nhân của bọn họ, mà là của tộc giao cho để dành đem đi đấu giá thi thể cổ vô địch khi trước.
Đương nhiên, nếu đến thời điểm tử vong thì tài nguyên trong tộc cũng có thể từ bỏ!
Không có gì quan trọng hơn người còn sống!
Mất tài nguyên, bọn họ trở về tộc sẽ phải chịu trách phạt, nhưng ít nhất là còn sống.
Giờ phút này, dục vọng sống sót dâng cao, Nhật Nguyệt và thiên tài nhanh chóng hội tụ, dù không nói chuyện với nhau nhưng tâm tư đều không khác biệt.
Hai ngày sau, bọn họ nguyện ý giao tài nguyên, đổi lấy một con đường cầu sinh.
Còn vấn đề cường giả bên ngoài có đáp ứng hay không. . . Liên quan gì đến ta!
Có một số người còn ước gì bọn họ sớm chết.
Dù là Thần Ma thì cũng không hòa thuận, đám người Ma Đa Na sao có thể không bị ai ghen ghét, không phải là không có đồng tộc muốn bọn họ chết!
Đám Nhật Nguyệt hậu kỳ ở Thần Ma giới cũng là bá chủ một phương, bọn họ mà chết, tự nhiên sẽ có kẻ mừng rỡ kế thừa tất cả của bọn họ.
“Đổi!”
Dù bọn họ không bàn với nhau, nhưng đều lộ ra biểu tình như nhau, tuyệt đối phải đổi.
5000 sợi thật sự là một con số rất lớn, nhưng mọi nhà gom góp lại thì không vấn đề gì.
. . .
Ngoài thành.
Ngưu Bách Đạo dậm chân tức giận: “Tiểu tử ngốc này! Ngươi... Ngươi không sống được bao lâu, còn đổi tài nguyên để làm gì, tiện nghi đám người kia. Đúng là tiểu tử ngốc, nên kéo bọn họ cùng chết đi mới phải.”
Đám Tần Hạo nhìn ông, cảm thấy cạn lời.
Tô Vũ vẫn còn dục vọng sống sót, ngài lại không khách khí như vậy, chỉ ước gì hắn kéo đám gia hỏa kia cùng chết cho xong.
Ngưu Bách Đạo lộ vẻ bất đắc dĩ, truyền âm nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, không tỏ vẻ cường ngạnh một chút thì làm sao vạn tộc thỏa hiệp dễ dàng được, tiểu tử này... Nếu hắn đã nói như vậy thì chắc vẫn còn hy vọng, lão phu diễn một chút mà thôi.”
Ông tỏ thái độ cường ngạnh yêu cầu Tô Vũ kéo những người đó cùng đi chết, tỏ ra như Tô Vũ đã không còn hi vọng gì, cho nên những người kia sao có thể cam tâm để cường giả và thiên tài tộc mình chết theo một kẻ như Tô Vũ?
Như vậy đối phương mới có thể đáp ứng yêu cầu vô lý của hắn, có hiểu chưa?
5000 sợi thiên địa huyền quang... Ngưu Bách Đạo cũng thấy choáng váng.
Can đảm thật!
Đừng nhìn ông há mồm là hét mấy chục vạn, nói vớ vẩn mà thôi, nếu đòi nhiều như vậy thì có khi vô địch người ta sẽ tự tới thử xem, còn vô địch Nhân tộc. . . chưa chắc sẽ đến.
Hiện tại tình hình biên cảnh rất căng thẳng. Vô địch Nhân tộc không dễ rời khỏi đó.