“Tạm được!”
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, hoàn thành đúc thân là được, cái khác tính sau!
Sau khi hoàn thành đúc thân, thực lực của hắn sẽ đạt tới cấp độ khó mà tưởng tượng nổi.
Vô địch không chú ý lực lượng kiếu huyệt, nhưng dưới vô địch vẫn chú ý, chỉ có Nhật Nguyệt chuẩn vô địch mới dính đến thời gian, lý niệm tam thế thân. Còn trước đó thì vẫn chỉ có tăng cường thực lực chính mình.
Dù không thể chiến vô địch thì cũng phải nhanh chóng đạt tới trình độ một quyền đánh chết Nhật Nguyệt cửu trọng.
Như vậy mới xem như một kẻ cường đại chân chính.
Nếu trở thành thành chủ, ở trong thành có thể địch lại vô địch... Vậy là đủ rồi, ít nhất chiến lực như vậy cũng có thể xưng bá một phương, giống như Hắc Ma, ở trong cổ thành ông ta sẽ kiêu ngạo hơn một chút.
Dù vô địch tới đây thì cũng có thể không cho mặt mũi, bất quá Hắc Ma là kẻ nhát gan, còn phải cho người ta mặt mũi.
. . .
Đã đến thời gian hẹn trước, Tô Vũ không ra ngoài, hắn gọi Cục lông nhỏ đang rất không tình nguyện rời khỏi biển ý chí.
“Tỉnh dậy, đừng giả chết! Ngươi đến cổ ốc số 180 lấy đồ cho ta, sau đó thẩm tra đối chiếu số lượng và giá trị. Ta sẽ cho một Tử Linh đi theo ngươi, nếu không có vấn đề gì thì ngươi đừng động đến nó, có vấn đề thì ngươi cứ thẳng tay đánh chết Tử Linh, phong thành lần nữa!”
Cục lông nhỏ ủy khuất, “Nếu có vấn đề thì ta vừa giết chết Tử Linh xong, bọn họ liền đánh chết ta!”
Đã có vấn đề thì đồng nghĩa với việc bọn họ đương nhiên không muốn giao dịch.
Lúc ấy không đánh chết Cục lông nhỏ mới là lạ!
“Cầu phú quý trong hung hiểm, không mạo hiểm sao được? Khi ta mạo hiểm, ngươi chỉ ăn rồi ngủ, có công bằng không? Ngươi cũng ăn không ít đồ của ta, bảo ngươi xử lý chút việc, sao lại lằng nhằng như thế?”
“Ngươi có thể cho thần văn biến thành con rối đi lấy được mà.”
Cục lông nhỏ không ngốc, nó biết hắn có thể dùng thần văn hóa thành phân thân.
Tô Vũ tức giận, “Ngươi ngốc à? Thần văn bị bọn họ bắt giữ thì có thể truy tung được ta, nhưng ngươi bị bắt thì bọn họ không tìm ra ta. Ngươi vừa ra ngoài, ta liền đổi chỗ, dù ngươi có bị bắt thì cũng không thể bán đứng ta được!”
“. . .”
Rất có đạo lý, không thể phản bác.
Cục lông nhỏ buồn bực: “Ta thật sự phải đi lấy sao?”
“Ngươi có đi hay không?”
Tô Vũ vò đầu nó, “Ngươi không đi, vậy thì cút, ta không nuôi ngươi nữa, ngươi chỉ biết ăn, chẳng có tác dụng gì, ta nuôi ngươi để làm gì? Nuôi ngươi là để ngươi làm việc, không phải để ngươi ngày ngày nhớ thương thần văn của ta.”
“Ta gọi là Cục lông, không phải tên ‘cút’, đừng hở chút là đòi đuổi ta đi nữa...”
Phanh!
Nó còn chưa dứt lời lèm bèm thì Tô Vũ đã một quyền đánh bay nó, mọe, tiểu gia hỏa này còn học được cách tranh luận, đồ tiểu quỷ!
Cục lông cái píp!
Không làm việc thì không nuôi ngươi.
Nuôi Cục lông nhỏ hay nuôi yêu thú cũng đều là vì trợ sức, nhưng cục lông ngốc kia vào đây chẳng có tác dụng gì, ai cũng đánh không lại, ai cũng giết không được, hiện tại sai đi lấy đồ thôi mà còn lắm chuyện!
Cục lông nhỏ trượt rớt xuống khỏi vách tường, không để trong lòng, nhưng nó cũng thầm suy tính. Ngươi ép ta, được, ta đi, lấy được đồ xong ta sẽ ăn no rồi tính!
Ngươi mà hỏi thì ta sẽ nói rằng người ta chỉ giao có bấy nhiêu đồ thôi.
Ái chà, ta quá thông minh!
Dựa theo cách nói của Nhân tộc thì đây gọi là lén lút nhổ lông dê, ăn vụng xó bếp.
Cục lông nhỏ không thèm cò kè mặc cả với Tô Vũ nữa, nó tự mở cửa phòng, lắc mình một cái liền biến mất trong không trung, gia hỏa này tựa như thần văn, thần văn bay thế nào, che giấu thế nào, nó cũng làm y như thế.
Tô Vũ cảm thấy kỳ thật Cục lông tham ăn ấy chính là một thần văn, thần văn thôn phệ.
. . .
Giờ phút này, trước cổ ốc số 180, Ma Đa Na buông đồ xuống.
Gã lui lại một khoảng rồi bình tĩnh cất tiếng: “Tô Vũ, chúng ta đã để đồ ở đây rồi, cửa thành sắp mở ra, hy vọng ngươi giữ lời, nếu không... tất cả chúng ta chỉ có thể cá chết lưới rách!”
“Các ngươi cút xa một chút đi!”
“. . .”
Một âm thanh non nớt truyền ra, giờ khắc này, bốn phía, một vài cường giả đang ẩn núp chợt giật mình.
Chuyện gì vậy?
Là ai?
Không phải Tô Vũ sao?
Trong thành còn người sống khác à?
Không đúng, vẫn còn Phù Thổ Linh... Đành chịu thôi. Ngũ Hành tộc cũng không có biện pháp nào mở cửa, chỉ có thể chờ giải cứu gã sau, dựa theo suy tính của bọn họ, cửa thành mở ra rồi thì sẽ không đóng lại nữa, thời gian tới sẽ có người đến tiếp dẫn.
Cục lông nhỏ lại hô: “Tên đeo mặt nạ xấu xí kia, nhanh rời đi, không thì ta sẽ không lấy đồ, Tô Vũ cũng không cho các ngươi rời đi nữa, tới thời gian đã định trước thì hắn sẽ tiếp tục giết Tử Linh!”
Nơi xa, ánh mắt Bạch Nhất lập lòe.
Đây là cái gì?
Trong mắt y bùng nổ thần quang nhìn về một phương hướng, một thứ như ẩn như hiện chợt hiện ra.
Đây là cái gì?
Một cục lông?
Cục lông?
Sinh linh?
Bạch Nhất không thấy quen thuộc lắm, bất quá nó cứ kiên quyết bắt y rời đi, là vì không muốn bị mình bắt giữ khí tức, đưa vào Liệp Thiên bảng sao?
Chẳng lẽ đó cũng là thiên tài?
Đây là sinh linh gì?
Vậy mà y chưa từng nhìn thấy bao giờ!
. . .
Cùng lúc đó.
Trong Liệp Thiên các.
Một đám trưởng lão chưa từng rời đi, khi Bạch Nhất truyền tin tức đến, khi bọn hắn nhìn thấy Cục lông nhỏ kia... Xoảng, có vị trưởng lão làm rớt chén trà trong tay.
“Này...”
Một vị trưởng lão vô diện chấn động: “Đây... Đây là sinh linh đi theo Tô Vũ... Nó... Các ngươi biết nó không?”
“Có... Ta biết!”
Có trưởng lão run rẩy.
Mẹ nó!
Tô Vũ còn mang theo thứ này ư?
Không đúng, hắn dính đến chủng tộc kia từ khi nào?
“Phệ Thần!”
“Là hậu duệ của vị kia sao?”
Vị nào?
Có trưởng lão không biết tình huống, ngay sau đó, có người hốt hoảng nói: “Còn có thể là vị nào, ngươi không nhớ chuyện hơn 300 năm trước, Đại Minh vương đang giao thủ với Lạc Nhật Thần vương của Thần tộc, bỗng nhiên Lạc Nhật Thần vương lăn ra chết bất đắc kỳ tử à?”
Lời này khiến mọi người lập tức nhớ đến chuyện xưa.
Một đám trưởng lão lộ ra vẻ mặt hoảng sợ!
Phệ Thần cổ tộc!
Phệ Thần cổ tộc vô cùng thần bí, thích nhất là ăn thần văn?
Hơn 300 năm trước, Đại Minh vương giao chiến cùng một vị Thần vương Thần tộc, vị kia cũng là Văn Minh sư vô địch, là Văn Minh sư vô địch thật sự. Nhân tộc không có không có nghĩa là vạn tộc không có.
Vị kia là Văn Minh sư, thực lực vô cùng cường đại, giao thủ cùng Đại Minh vương mà không hề rơi vào thế hạ phong, bất quá sau đó. . . Không có sau đó!
Một cục lông chợt lóe qua rồi biến mất, ngay lập tức, ráng màu chiếu rọi mấy ngàn dặm.
Thần vương chết mà không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Biển ý chí không còn.
Bị cục lông chợt lóe lên rồi biến mất kia nuốt trọn.
Có lẽ đây chính là vị vô địch chết nghẹn khuất nhất, thê thảm nhất, khó hiểu nhất trong mấy trăm năm qua.
“Ngươi xác định nó là hậu duệ của vị kia thật sao?”
“Chắc chắn, giống nhau như đúc!”
“Thượng cổ có ghi chép gì về Phệ Thần cổ tộc không?”
“Có!”
Có trưởng lão nhanh chóng đáp: “Hơn 300 năm trước, sau khi Lạc Nhật Thần vương chết thì chúng ta đã từng tra tư liệu, căn cứ tư liệu tìm được một ít ghi chép ngắn ngủi từ thời đại thượng cổ. Phệ Thần cổ tộc đã tồn tại từ thời kỳ đó, tuy rằng số lượng rất ít nhưng thực lực lại mạnh tới đáng sợ, hoàn toàn khắc chế Văn Minh sư, có ghi chép nói rằng, chủng tộc này rất nhỏ, hình như có quan hệ với đa thần văn hệ thời thượng cổ...”
“Hả? Đa thần văn nhất hệ?”
“Đúng vậy, sách cổ ghi lại chủng tộc này có quan hệ với đa thần văn hệ, vị Phệ Thần Cổ Hoàng thượng cổ có quan hệ không tệ với một vị cường giả đa thần văn, vị cường giả đa thần văn kia từng dùng thần văn của bản thân nuôi nấng đối phương. Nhưng ghi chép rất ngắn, cũng không nói tỉ mỉ về chuyện này.”
“Xem ra sự tình lặp lại, một hậu duệ Phệ Thần tộc đang ở cùng với Tô Vũ của đa thần văn hệ!”
“Bọn họ gặp nhau như thế nào? Là Tô Vũ tự mình nuôi dưỡng, thu phục, hay là nhờ đa thần văn hệ truyền thừa?”
“Hiện giờ chủng tộc này có số lượng rất ít, không rõ có bao nhiêu, sao nó lại lựa chọn ở cùng với Tô Vũ?”
“...”
Một đám trưởng lão đều cảm thấy ngoài ý muốn!
Đương nhiên cũng có chút sợ hãi, vị vô địch của Phệ Thần tộc quá mạnh, quá đáng sợ.
Có thể giết chết một Thần vương trong nháy mắt!
Xong việc, Thần tộc cũng không tính sổ, không biết là không tìm được, hay là vì nguyên nhân gì khác, dù sao không có tin tức gì về việc Thần tộc giao chiến với Phệ Thần cổ tộc.
“Phệ Thần cổ tộc cũng xuất hiện. Phiền toái rồi đây. Bảo Bạch Nhất cách nó xa một chút, tạm thời đừng bắt giữ khí tức nó, tương lai còn dài, nó đi theo Tô Vũ, có khả năng trước đây chưa từng hiện thân, chẳng trách không có ai phát hiện.”
Liệp Thiên các nhanh chóng đáp lại, bảo Bạch Nhất không cần bắt giữ khí tức của cục lông kia.
Đừng động đến đối phương, cẩn thận kẻo gặp phiền toái.