Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1559 - Chương 1559: Cổ Thành Là Của Ta

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1559: Cổ Thành Là Của Ta
 

Trong cổ thành, các cường giả cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Một sinh linh, hoặc có thể nói là một chủng tộc mới.

Thế nhưng Chiến Vô Song và hai vị Nhật Nguyệt lại có chút hồ nghi, không chắc chắn lắm, còn có chút kinh sợ nhìn về phía Cục lông nhỏ.

Đó là cái gì?

Hơi quen mắt... Hoặc là nói, có chút ấn tượng.

Lông xù, hình dáng tựa quả bóng.

Tốc độ cực nhanh, có thể ẩn thân, như ẩn như hiện, hơi thở mỏng manh, gần như không thể phát hiện.

Hai vị Nhật Nguyệt liếc nhìn nhau, bất giác bỗng thấy sợ hãi!

Chiến Vô Song thì tò mò nhìn Cục lông nhỏ, đó là cái gì?

Tô Vũ nuôi thu cưng sao?

Ngay sau đó, một vị Nhật Nguyệt lập tức giữ chặt hắn, vội truyền âm: “Đi thôi, cửa thành vừa mở thì phải lập tức rời đi! Còn nữa, trở về thông tri Thần giới đừng phái người tới đây nữa.”

“Vì sao? Tô Vũ còn đang ở trong thành, hắn lừa chúng ta nhiều đồ như vậy...”

“Vô Song!”

Cường giả Nhật Nguyệt lạnh lùng truyền âm: “Nghe ta! Khi ngươi trở về, dù nói với Thần vương thì ngài ấy cũng sẽ không cho phép ngươi trở lại đây, nghe hiểu không?”

Chiến Vô Song nhíu mày, có quan hệ gì với Cục lông nhỏ kia sao?

Hắn không nói gì, có lẽ... Có gì đó mà hắn không biết.

Giờ phút này, có vài Nhật Nguyệt cao trọng mơ hồ nhớ lại chuyện xưa, trong lòng kinh hoảng.

Là Phệ Thần cổ tộc!

Đúng, là Phệ Thần cổ tộc đã cắn nuốt biển ý chí của một vị Thần vương!

Không phải chưa từng có người giết vô địch, Đại Hạ vương, Đại Tần vương đã từng làm được, Nhân tộc có không ít vô địch đã chết, cũng là bị kẻ khác giết.

Nhưng không có vị vô địch nào lại chết nhảm nhí và bất đắc dĩ như lần đó.

Chợt lóe rồi biến mất... Hồn vẫn người tan.

Mà thi thể của Thần vương. . . thì bị một người ở hiện trường run sợ nhặt đi.

Lúc ấy có vài người từ xa nhìn thấy nên tin tức mới truyền ra, còn kẻ nhặt thi thể kia đi thì chưa từng lên tiếng, sợ người khác biết ông nhặt thi thể.

Đối phương không hề thừa nhận, nhưng thi thể của Lạc Nhật Thần vương chắc chắn đã bị Đại Minh vương lấy mất.

Có lẽ đó là khối thi thể bảo tồn hoàn chỉnh nhất từ trước đến nay.

Còn nguyên nhân vì sao Đại Minh vương vẫn an toàn, có thể là cường giả Phệ Thần tộc đã ăn no, cũng có thể là vì nó chê Đại Minh vương quá xấu. . . Khó nói lắm.

Cho nên lần đầu tiên Đại Minh vương nhìn thấy Cục lông nhỏ liền cảm thấy quen mắt, nhớ tới chuyện năm xưa thì không khỏi nhắc nhở Chu Thiên Đạo vài câu, bảo Tô Vũ đừng mang thứ này tới Chư Thiên chiến trường, cẩn thận không lại dẫn tên kia ra.

Một vài Nhật Nguyệt cao trọng đều nhanh chóng bay đến cửa thành, mang theo đám thiên tài còn đang khó hiểu.

Những người này quá trẻ tuổi, biết cái gì.

Hơn 300 năm trước, việc này truyền khắp chư thiên, có ai mà không hoảng sợ.

Chỉ là thời gian qua lâu nên mới khiến mọi người dần quên đi mà thôi.

Hiện giờ Phệ Thần cổ tộc lại xuất hiện, dù có vẻ đây không phải kẻ cường đại kia, dù trông nó rất yếu ớt, nhưng mọi người đều không muốn trêu chọc, lỡ đâu dẫn dụ gia hỏa cắn nuốt biển ý chí của Lạc Nhật Thần vương đến đây thì phải làm sao?

. . .

Cục lông nhỏ thuận lợi lấy được nhẫn trữ vật.

Tra xét một chút, đếm đếm, có cái không biết đếm, nó dùng giọng điệu non nớt hỏi: “Liệp Thiên các, 1200 sợi huyền quang, 800 giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, còn có thật nhiều trái cây, tổng lại là bao nhiêu tiền?”

Bạch Nhất nhanh chóng đáp: “Đó là Thiên địa huyền quang và Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, nếu tính chung vào một chỗ thì xem như tổng cộng có 3600 sợi thiên địa huyền quang. Một thứ khác là một gốc Long Huyết thụ, trị giá 300 giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, chính là 900 sợi thiên địa huyền quang, tổng cộng 4500 sợi!”

“Còn kia là 5 viên ma thần quả, trị giá 300 sợi thiên địa huyền quang!”

“200 sợi còn lại dùng tinh huyết Nhật Nguyệt thay thế, gom hết lại thì đủ rồi!”

Cục lông nhỏ lắc lư thân mình, tốt lắm, các ngươi rất thức thời.

Vậy mà không gây sự, thế thì ta đi đây!

Bổn cầu cũng sợ lắm chứ!

Nó nhanh chóng mang nhẫn trữ vật rời đi, biến mất ngay tại chỗ, không lâu sau, nó mở ra một gian cổ ốc rồi trốn vào trong đó. Mọi người âm thầm tra xét nhưng đoán được có lẽ Tô Vũ không ở trong này, không biết hiện tại hắn đang trốn tránh ở đâu.

Gia hỏa âm hiểm!

Không lâu sau, cửa thành bắt đầu chấn động, tử khí tiêu tán, Tử Linh Nhật Nguyệt trong thành không tìm thấy hung thủ thì nhanh chóng lui về.

Cửa thành mở ra.

Tất cả cường giả và thiên tài lập tức lao ra khỏi cổ thành, sợ mình chỉ cần chậm một bước là Tô Vũ lại ra tay.

Bọn họ mới vừa ra ngoài, ầm một tiếng, cửa thành bất chợt đóng lại!

Trong thành, Tô Vũ vừa mới đánh chết một đầu Tử Linh Sơn Hải đỉnh phong, mượn thế phong bế cửa thành.

Cổ thành là của ta!

Trước khi Hắc Ám Ma Long dưỡng thương xong, cổ thành này chính là của Tô Vũ ta, do ta định đoạt!

. . .

Phủ thành chủ, hậu điện.

Tinh Nguyệt lại hiện lên, lão nhìn về hướng Tô Vũ, bình thản nói: “Gia hỏa này hơi một tí là lại giết Tử Linh, vậy không được, về sau đều là đồng liêu, cứ giết như thế thì Tử Linh tướng quân dưới trướng ta sẽ tức giận!”

Tượng đá không quan tâm đến Tinh Nguyệt, thầm khen giết không tồi, tốt lắm.

Trong tình huống bình thường, cư dân cổ thành không giết được Tử Linh, Tinh Nguyệt lại kiên quyết tự mình chuyển đổi Tô Vũ, giờ thì hay rồi. Trên người Tô Vũ mang theo khí tức tử khí của Tinh Nguyệt, Tử Linh căn bản không làm gì được hắn.

Cư dân như vậy mới phù hợp với tiêu chuẩn của tượng đá, là người trấn thủ!

Đây mới là tác dụng chân chính của cư dân!

Cổ thành chính là nơi trấn giữ Tử Linh, người chết rồi trở thành Tử Linh lại bị cư dân như Tô Vũ trấn áp.

Tượng đá cảm thấy rất hài lòng.

. . .

Tinh Hồng cổ thành lại phong bế.

Tô Vũ ra khỏi phòng, dù trong thành đã không còn người sống thì Tô Vũ vẫn nghịch chuyển thành Tử Linh.

Ngụy trang!

Hắc Ma vẫn còn đang ở trong thành đây này.

Có lẽ hiện giờ tên kia đang hận không thể giết chết hắn.

Cẩn thận là trên hết, cứ ngụy trang đã.

Tô Vũ du đãng trên đường phố trống rỗng, lúc bấy giờ hắn mới có cảm giác sảng khoái trời cao mặc chim bay!

Cổ thành to như vậy, nếu không phải vì Hắc Ma vẫn còn sống thì cổ thành này đã là của hắn, đáng tiếc!

Hiện tại, hắn không thể không ngụy trang, tránh bị Hắc Ma phát hiện.

“Thoải mái!”

Tử khí lan tràn khắp đường phố không hề ảnh hưởng gì đến hắn, tâm tình Tô Vũ rất tốt, vô cùng tốt.

Trên đường, hắn gặp được một vài đầu Tử Linh nhỏ yếu, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác muốn thể hiện tình cảm với bọn chúng như tướng quân thăm hỏi tướng sĩ dưới trướng, đáng tiếc Tử Linh không mặc quần áo, bằng không Tô Vũ còn muốn sửa sang lại cổ áo cho bọn chúng, để biểu hiện bản tính hòa ái dễ gần của mình!

Tinh Hồng cổ thành quả thật là một nơi rất tốt.

Đây không phải lần đầu tiên Tô Vũ cảm khái như vậy, hắn cảm thấy có lẽ mình sẽ còn cảm khái tương tự rất nhiều lần nữa.

Hắn không vội đi tìm Cục lông nhỏ, mà là trước tiên đi đến phủ thành chủ.

Giờ phút này, phủ thành chủ vẫn phong bế.

Hắc Ma không ra ngoài, đám thủ vệ trong phủ thành chủ cũng không ra, không biết là đã chết sạch hay là thế nào.

Có lẽ đã chết không ít!

Lúc trước có Tử Linh chuẩn vô địch xâm nhập, định giết chết Hắc Ma, đại chiến một trận khiến Hắc Ma còn trọng thương nặng nề, huống chi là đám thủ vệ.

Tô Vũ nhìn một hồi, phủ thành chủ cực kỳ an tĩnh.

“Đang chữa thương sao?”

Tô Vũ phán đoán, chắc chắn Hắc Ma đã bị tử khí ăn mòn rất nhiều, có khi còn đã biến thành Tử Linh.

Hiện giờ đối phương không mở cửa, hắn cũng không có biện pháp tiến vào trong.

Thôi, Tô Vũ không cố chấp chờ đợi.

Hắn đi tuần tra quanh phủ thành chủ cái đã.

Từng vòng từng vòng một, Tô Vũ không ngại cực khổ, hắn đi vào từng gian nhà, để xem hiện tại cổ thành có bao nhiêu cư dân, có thực lực gì, trong vòng 3 có bao nhiêu, bên ngoài có bao nhiêu.

Hắn phải khống chế toàn bộ cổ thành!

Bằng không nếu người ngoài lẻn vào, hắn vẫn sẽ không biết có bao nhiêu người.

Tựa như Hắc Ma, nếu lúc này ông ta điều tra dân cư thì ông ta sẽ tìm được Tô Vũ rất dễ dàng.

Nhìn xem, đây là tác hại của việc không nắm bắt kỹ thông tin địa bàn mình quản.

Phải đăng ký, ghi vào hộ khẩu mới được!

Dù là cư dân thì tốt nhất cũng nên phát chứng minh thân phận, chết rồi phải thủ tiêu đi.

Quả nhiên là thiếu kiến thức.

Tô Vũ phát hiện, thành chủ cổ thành rất vô trách nhiệm, ngay cả việc trong thành có bao nhiêu dân cư thường trú cũng không biết, quá xằng bậy!

Trong tình huống như vậy, người ngoài tới muốn ẩn nấp thì rất đơn giản.

Chỉ có đăng ký, ghi chép lại rồi không cho cư dân tùy tiện đổi nhà ở, như vậy mới có thể ngăn chặn những kẻ giống mình, tùy ý trốn tránh trong phòng khiến địch nhân không tìm thấy.

Xét về trình độ quản lý thì hệ thống của Nhân tộc rất tốt.

“Đây là lượng công việc rất lớn, một mình ta khó mà giám thị hết được!”

Bình Luận (0)
Comment