Bây giờ Tô Vũ đã coi mình là thành chủ, nhìn thành thị to như này khiến hắn có chút bất đắc dĩ, Tinh Hồng cổ thành thật sự quá lớn, càng đi ra ngoại khu thì diện tích lại càng rộng.
Trong vòng 3, đại khái có 3000 gian nhà ở.
Vòng 18 đến vòng 4 thì hơn 3 vạn gian phòng.
Mà ngoài vòng 18, có đến hơn 10 vạn gian phòng.
Toàn bộ cổ thành có ít nhất 15 vạn căn phòng trở lên.
Nếu tính một nhà ba người, vậy tòa cổ thành này tại thời đại thượng cổ có đến hơn 50 vạn dân cư thường trú, không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ!
Không thể so sánh với thành thị Nhân cảnh, hiện tại có nhà cao tầng, mà cổ thành này trừ phủ thành chủ và một vài căn nhà cao cấp là có hai tầng, những tòa nhà khác đều là một tầng, dù vòng ngoài toàn phòng nhỏ thì cũng chỉ là từng căn nhà độc lập.
Nếu mỗi tòa nhà đều là 6 tầng, vậy dân cư thường trú có thể đột phá 300 vạn, nếu cao hơn nữa thì ngàn vạn người vào ở cũng được.
Rất khả quan!
Tô Vũ bình phán một phen, đây là một tòa thành rất lớn, không tệ lắm, nhưng quản lý không tốt, tuy hắn chưa từng bắt tay vào quản lý bao giờ, nhưng ít nhất hắn cảm thấy mình có thể làm tốt hơn Hắc Ma.
Làm thành chủ sao có thể để tòa cổ thành của chính mình hỗn loạn như vậy?
Nhìn xem, thế lực Liệp Thiên các, Chư Thiên Vạn bảo lâu mở phân bộ tại đây có nộp tiền thuế không?
Bọn họ buôn bán tin tức tại đây đã được ngươi đồng ý chưa?
Thần Ma cường tộc mở trú điểm có từng xin phép ngươi chưa?
Quá lộn xộn!
“Đúng vậy, Liệp Thiên các có phân bộ tại cổ thành!”
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, hắn tìm chung quanh, nhanh chóng tìm được phân bộ Liệp Thiên các ở vòng 22, diện tích không nhỏ, là một tòa nhà độc lập gồm hai tầng, chiếm một khu vực rất lớn.
Giờ phút này, trong phòng biểu hiện có người, là cư dân.
Không biết là bị cư dân chiếm, hay là Liệp Thiên các có thành viên chuyển hóa thành cư dân, Tô Vũ thiên về phương án sau hơn, bởi vì khi một thế lực thường trú cổ thành thì không có khả năng không có người thường xuyên túc trực tại đây.
Liệp Thiên các!
Thế lực này không phải thứ tốt, lúc trước Tô Vũ bảo đối phương trả 500 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt, cuối cùng đối phương chỉ nguyện ý trả 200 sợi thiên địa huyền quang, Tô Vũ đã bảo Ngưu Bách Đạo nhận lấy, còn có lấy được đến tay hay không thì vì Tô Vũ không giữ Liệp Thiên bảng nên không rõ ràng lắm.
Bất quá lấy được hay không thì hắn cũng không quá để ý.
Kỳ thật hắn vẫn hơi lo lắng, Ngưu Bách Đạo mà giữ đồ thì không rõ có thể sẽ gặp nguy hiểm hay không, 200 sợi không ít, rất dễ bị kẻ khác theo dõi.
“Liệp Thiên các!”
Đứng trước cửa phân bộ Liệp Thiên các, Tô Vũ suy nghĩ, hay là vào đó kiếm một cái điểm bảng thử xem, sau đó nói chuyện với Liệp Thiên các, bị định vị cũng không sao, hiện tại chỉ có Hắc Ma là mối uy hiếp.
Tô Vũ phát hiện, Hắc Ma sắp trở thành tâm bệnh của mình rồi.
Hắn không sợ bị Liệp Thiên các định vị, có bản lĩnh thì tới đây, các ngươi cứ tiến vào cổ thành là được, chẳng lẽ thành viên Liệp Thiên các hóa thành cư dân trong thành rất cường hãn sao?
Tô Vũ không tin!
Nhật Nguyệt không phải cải trắng, Liệp Thiên các mất đi hai vị Nhật Nguyệt đã đau lòng muốn chết.
“Không biết phân bộ Liệp Thiên các có thứ tốt gì hay không, mà dù có thì chắc cũng không còn nữa rồi.”
Bạch Nhất ở trong thành, gia hỏa này không ngốc, lúc rời đi không có khả năng không mang theo đồ tốt trong phân bộ Liệp Thiên các.
Tô Vũ đứng ở cửa nhìn một hồi, chắc chắn bên trong có điểm bảng, có thể liên hệ với bên ngoài.
Không rõ cư dân khác trong thành có điểm bảng hay không, cái này thì không dễ đoán, tỉ lệ cư dân cổ thành có điểm bảng không lớn, Liệp Thiên các chỉ đưa cho thiên tài và cường giả, cư dân cổ thành vốn không phải thiên tài, cũng chẳng phải cường giả, ngoại trừ Hắc Ma.
“Chặt đứt tai mắt bọn chúng!”
Tô Vũ lấy lệnh bài vòng 3, cưỡng ép mở cửa.
Cửa mở rộng, bên trong là một phòng khách lớn.
Giờ phút này bên trong chỉ có một người đeo mặt nạ trắng.
Thấy Tô Vũ, người đeo mặt nạ thở dài một tiếng, mở miệng: “Bái kiến Tô đại nhân, ta là Huyền Cửu, thành viên Huyền bộ trong tứ bộ, bộ trưởng phân bộ Tinh Hồng cổ thành. Ta sớm biết đại nhân sẽ đến!”
Tô Vũ nhìn y, cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Ngươi biết ta sẽ đến?”
“Đúng vậy.”
Huyền Cửu bình tĩnh giải thích: “Toàn bộ cổ thành chỉ có hai nơi có thể câu thông với bên ngoài, một là phân bộ Liệp Thiên các, hai là phủ thành chủ. Thành chủ Hắc Ma đại nhân cũng giữ một phần Liệp Thiên bảng, đại nhân vừa mới phong thành, hiển nhiên là không muốn bại lộ tung tích, vậy nên chắc chắn sẽ xử lý phân bộ Liệp Thiên các!”
Tô Vũ quan sát, thực lực đối phương không mạnh cũng không yếu, là Sơn Hải thất trọng.
Thực lực như vậy nếu không nhúng tay vào chủng tộc đại chiến, bình thường đã là bá chủ một phương.
Tô Vũ không để trong lòng, đó là bởi vì đẳng cấp hắn tiếp xúc thật sự quá cao.
Gặp được cả vô địch của vạn tộc rồi!
Ở chiến trường Chư Thiên, đa số vẫn là Đằng Không và Lăng Vân, Sơn Hải không nhiều.
Một vị Sơn Hải thất trọng tọa trấn đã xem như thực lực cường đại, còn ở trong cổ thành, Nhật Nguyệt bình thường cũng sẽ không dám động thủ với y.
Huyền Cửu thấy Tô Vũ nhìn mình liền chủ động nói: “Toàn bộ phân bộ chỉ còn một mình ta! Kẻ khác thì có kẻ đã chết, có kẻ là cư dân được thuê tới, không phải thành viên Liệp Thiên các, thành viên chính thức chỉ có ta!”
Y lấy ra một phần điểm bảng, rồi lại lấy ra một quyển sách họa, y nói: “Đây là điểm bảng câu thông với Liệp Thiên các, cùng với một ít đồ Bạch Nhất đại nhân để lại, chỉ là vài thứ không đáng giá, chưa chắc Tô đại nhân đã coi trọng!”
Huyền Cửu lại nói tiếp: “Đại nhân có thể giết ta, nhưng ý tứ trong Các là hy vọng đại nhân có thể thành lập liên hệ với Liệp Thiên các lần nữa. Liệp Thiên các lấy truyền thừa trăm ngàn năm đảm bảo, tương lai tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ hành tung của đại nhân!”
Tô Vũ ngạc nhiên, hắn bật cười, “Lấy truyền thừa bảo đảm? Một người sắp chết như ta đâu đáng để các ngươi làm như thế. Hay là, các ngươi chờ ta chết rồi tiếp thu di sản của ta? Dù sao ta vẫn còn một ít di sản.”
“Đại nhân hiểu lầm rồi!”
Huyền Cửu trầm giọng nói: “Trong Các không có ác ý với đại nhân, nhưng đại nhân bị Tử Linh quân chủ nghịch chuyển, trong Các hy vọng đại nhân có thể cung cấp một ít tư liệu về Tử Linh quân chủ, Tử Linh giới và Tử Linh tộc cho Liệp Thiên các, đến giờ chỉ có đại nhân từng tiếp xúc sâu nhất với Tử Linh giới.”
“Không thì sao?”
Tô Vũ hỏi ngược lại: “Thế lực các ngươi lớn như vậy mà chưa từng tiếp xúc Tử Linh giới sao?”
“Đã có tiếp xúc, nhưng bị quy tắc giới hạn nên không thể tìm hiểu nhiều.”
Huyền Cửu giải thích: “Thông đạo Tử Linh giới rất khó mở ra, phía trên có tượng đá thượng cổ trấn áp.”
Nói đến tượng đá thượng cổ, Tô Vũ cảm thấy hứng thú, hắn hỏi: “Tượng đá rốt cuộc là cái gì? Là vật sống hay chết, hay chỉ là con rối?”
“Không rõ ràng lắm, nhưng tượng đá rất mạnh và có trí tuệ.”
“. . .”
Tô Vũ vuốt cằm, có trí tuệ sao?
Có phải hắn từng tìm đường chết một lần không?
Ở Thiên Diệt cổ thành, hắn đã đem tượng đá đi đúc binh, tượng đá kia rốt cuộc là vật sống hay vật chết?
Lần này vô địch đại chiến, Tô Vũ cũng có chút sợ hãi, tuy hắn không thấy gì, cũng không thấy cảnh tượng đá ra tay, nhưng hắn nghe được thanh âm tượng đá trong thành lên tiếng.
Vậy nên hắn mới sợ!
Nếu thế thì có lẽ tượng đá ở Thiên Diệt cổ thành cũng là vật sống, hơn nữa còn rất mạnh, có thể đánh cả vô địch. Mà ta khi ấy đã đục đẽo tượng đá một trận, còn lấy đi rất nhiều thứ của đối phương.
Xem ra thứ khiến ta dịch chuyển lần trước có khả năng không phải cơ chế thượng cổ gì, mà là tượng đá!
Tượng đá có cái đuôi cực lớn!
Thật đáng sợ!
Ta đánh nó như vậy, vậy mà nó vẫn cho ta hưởng lợi, vậy là sao?
Nếu là Tô Vũ, bị người đánh còn cho người ta chỗ tốt, trừ phi đối phương là con trai, cháu trai.
Bằng không, chắc chắn ta đánh chết ngươi!