Huyền Cửu không biết suy nghĩ trong lòng Tô Vũ, thấy Tô Vũ nhìn mình thì y lại nói: “Còn một chuyện, trưởng lão trong Các mời đại nhân trở thành thành viên Liệp Thiên các, thay thế ta trở thành tân bộ trưởng phân bộ Tinh Hồng cổ thành.”
Tô Vũ cười nhạt: “Có lợi gì?”
“Có!”
Huyền Cửu thản nhiên đáp: “Ví dụ như ta, mỗi năm ta có thể nhận được lượng vật tư giá trị 3 vạn điểm công huân Nhân tộc từ Liệp Thiên các, cái gì cũng được! Ngoài ra Liệp Thiên các sẽ thưởng công trạng, chẳng hạn như phân bộ có công trạng tốt thì có thể lấy phần hoa hồng bằng 1/1000 tổng công trạng. Trong một năm, ở tình huống bình thường thì công trạng của phân bộ thường là ngàn vạn điểm công huân trở lên, đó là ít nhất, cho nên sau một năm, ta đều nhận được vật tư giá trị gần 5 vạn điểm công huân.”
“Đây là trả bằng tài nguyên, ngoài ra chúng ta còn có thể học tập công pháp cường đại, đạt được một ít quyền hạn, biết một vài tin tức tuyệt mật, quan trọng nhất là được Liệp Thiên các bảo hộ.”
“Bảo hộ?”
Tô Vũ bật cười, “Bọn họ bảo hộ cái gì? Lúc các ngươi bị giết, ta chưa từng thấy thành viên Liệp Thiên các ra mặt bảo hộ các ngươi.”
Huyền Cửu lắc đầu, “Đại nhân hiểu lầm, kỳ thật Liệp Thiên các có bảo hộ chúng ta. Nhưng. . . phải xét giá trị. Nếu là thiên tài như đại nhân thì Liệp Thiên các sẽ cung cấp mức bảo hộ cấp cao nhất, như lần trước ở Dục Hải bình nguyên có một thành viên được vô địch bảo hộ, vô địch tự mình ra tay dẫn hắn rời đi.”
Tô Vũ nhớ tới chuyện này.
Hắn hơi nhướng mày, nói: “Liệp Thiên các phân chia bộ môn, chức vị, cấp bậc như thế nào?”
“Đại nhân tiếp xúc Liệp Thiên các không nhiều, không thì đã biết rồi. Liệp Thiên các có Liệp Thiên tứ bộ, Đông Tây nhị các, Nam Bắc nhị lâu. Liệp Thiên tứ bộ phụ trách thu thập tình báo, đối ngoại giao dịch, tứ bộ nhất thể, nhưng phân ra Thiên Địa Huyền Hoàng, đại biểu thực lực và địa vị cấp bậc bất đồng, tương tự Liệp Thiên tứ bảng.”
“Đông Tây nhị các phụ trách thăm dò bí ẩn thượng cổ, lẻn vào các giới, ngụy trang thân phận...”
“Nam Bắc nhị lâu phụ trách ám sát, cứu viện, bảo hộ khách hàng...”
Phân công rất rõ ràng, Nam Bắc nhị lâu là ám sát bộ, cũng cung cấp dịch vụ cứu viện và bảo hộ, xem như bộ phận bảo an cường đại.
Đông Tây nhị các phụ trách tìm hiểu tin tức tuyệt mật.
Tứ bộ hoạt động chủ yếu ở chiến trường Chư Thiên.
Tô Vũ đã hiểu được một ít.
“Dưới các chủ, lâu chủ, bộ trưởng tứ bộ thì còn có trưởng lão, Nhật Nguyệt hậu kỳ mới là trưởng lão.”
“Dưới trưởng lão còn phân đẳng cấp, nhất đẳng bạch diện, nhị đẳng hắc diện, tam đẳng thải diện, tứ đẳng bán diện.”
“Từ từ!”
Tô Vũ kinh ngạc: “Trừ mặt nạ trắng ra còn mặt nạ khác ư?”
Sao hắn chỉ toàn gặp kẻ đeo mặt nạ trắng?
Huyền Cửu trầm giọng nói: “Đại nhân không bình thường, đại nhân lên Thiên bảng quá nhanh, cho nên kẻ tiếp xúc với đại nhân đều là nhất đẳng bạch diện, kể cả ta cũng vậy, ta là bộ trưởng phân bộ cho nên cũng đeo mặt nạ màu trắng.”
Nói cách khác, ngay từ đầu Tô Vũ đã tiếp xúc với thượng tầng.
Thượng tầng Liệp Thiên các.
Hắn chưa từng gặp người đeo mặt nạ khác, bởi vì người đeo mặt nạ khác cấp bậc thấp, còn kẻ phụ trách giao tiếp với Tô Vũ đều là cường giả có địa vị cao.
Tô Vũ gật đầu, hắn đã hiểu đại khái cơ chế của đối phương rồi.
Hắn lại hỏi: “Sao ngươi không chạy? Ngươi mà muốn chạy trốn thì chỉ cần gỡ mặt nạ xuống, dù sao ta cũng đâu biết ngươi là người Liệp Thiên các. Nếu ngươi giả làm cư dân thì ta cũng sẽ không phát điên mà giết toàn bộ cư dân.”
Huyền Cửu cúi đầu, “Ta là thành viên Liệp Thiên các, hơn nữa... phong thành cũng dẫn tới tử khí trong người ta thay đổi quá nhanh, ta sắp không chịu đựng nổi nữa, kết cục trốn đi cũng là chết, còn không bằng ra mặt mời đại nhân gia nhập Liệp Thiên các!”
“Ta cũng là người sắp chết, mời ta thì có tác dụng gì?”
Tô Vũ mỉm cười: “Không bằng chúng ta đánh nhau một hồi, thử xem có thể xử lý ta hay không, ta chết rồi, có lẽ Liệp Thiên các sẽ cứu ngươi.”
“Đại nhân nói đùa.”
Tô Vũ lắc đầu, “Không, ta không thích địch nhân giả vờ yếu đuối trước mặt ta, chịu chết không thú vị! Liệp Thiên các từng bán đứng ta, cho nên ta không tin Liệp Thiên các, cũng không muốn liên quan gì đến các ngươi. Không bằng như vậy đi, để ta xem thực lực cường giả Liệp Thiên các ra sao, Sơn Hải thất trọng rất mạnh, nếu ngươi thắng ta, ta sẽ suy xét việc gia nhập, thế nào?”
Hắn muốn thử xem chiến lực của chính mình.
Vừa nói chuyện, Tô Vũ vừa thuận tay đóng chặt cửa phân bộ lại.
Không phải là lo lắng gia hỏa này sẽ bán đứng hắn, bại lộ vị trí của hắn cũng chẳng sao, cùng lắm thì ta bế quan ngay trong cổ ốc ở đây.
Hiện tại bán đứng hắn, kẻ có thể tới giết hắn chỉ có Hắc Ma.
Hắc Ma thì cứ chờ bên ngoài đi!
Huyền Cửu không động thủ, y nói: “Ta không giết được đại nhân, đại nhân rất mạnh.”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng y lại cảm thấy nếu chiến thật thì chưa chắc Tô Vũ có thể giết được y.
Y là Sơn Hải thất trọng!
Tô Vũ từng giết Nhật Nguyệt, nhưng Liệp Thiên các biết rõ hắn giết được Nhật Nguyệt là nhờ kích nổ thần văn của Diệp Bá Thiên, không phải bản lĩnh chân thật của hắn, Tô Vũ giết được Sơn Hải nhị tam trọng đã là không tồi.
Giỏi lắm thì hắn có thể giao chiến với Sơn Hải trung kỳ mà thôi.
Tô Vũ bật cười, “Không thử xem ư? Giết ta rồi thì bảo vật giá trị 6 – 7 ngàn sợi thiên địa huyền quang trong tay ta sẽ thuộc về ngươi, vô địch còn động tâm, hiện tại cửa đã đóng, chỉ có chúng ta trong phòng, giết ta, thần không biết quỷ không hay, thành trì bị phong tỏa, ngươi chỉ cần nói là không gặp được ta, vậy không phải xong rồi sao?”
Huyền Cửu hơi chấn động.
“Ta còn không nằm trên bảng, sinh tử không ai biết, không phải sao? Nếu chết thật, vậy cứ nói là ta bị tử khí ăn mòn đến chết, ai biết là ngươi làm?”
Tô Vũ tiếp tục dụ dỗ Huyền Cửu.
Huyền Cửu tỏ thái độ chấp nhận số phận, mặc cho hắn giết, Tô Vũ cảm thấy không thú vị, rất nhiều người đều đi săn thành viên Liệp Thiên các, Liệp Thiên các không phải thứ tốt, Nam Bắc nhị lâu nhận nhiệm vụ ám sát, còn bán đứng tình báo về Tô Vũ, đó đều là tội lỗi.
Vậy mà gặp được một gia hỏa tỏ ra nhận mệnh, mặc hắn giết. . . Đây không phải tình huống Tô Vũ hy vọng nhìn thấy, làm vậy chẳng có ý nghĩa gì.
Lúc bấy giờ, nghe hắn nói ra những lời này, Huyền Cửu ngẩng đầu, ngữ khí hấp tấp: “Đại nhân đừng cố ý làm thế, ta sợ ta không nhịn được, dụ hoặc như vậy quá lớn!”
Bảo vật giá trị mấy ngàn sợi thiên địa huyền quang!
Sức dụ hoặc quá lớn!
Có lẽ giết Tô Vũ là có thể kéo dài mạng sống, kéo dài thời gian tử khí lan tràn, có thể giúp mình thăng cấp, cho mình cơ hội sống sót.
Một đống ý niệm dâng lên trong đầu Huyền Cửu.
Tô Vũ nhìn y, cảm thấy ngoài ý muốn.
Một người đã sắp chết mà còn nguyện trung thành với Liệp Thiên các như vậy, rốt cuộc Liệp Thiên các có ma lực gì có thể khiến người ta chịu chết?
Một tổ chức chỉ quan tâm lợi ích đáng giá để thành viên liều chết cống hiến sao?
“Liệp Thiên các để mặc ngươi bị ta giết, rốt cuộc bọn chúng đã cho ngươi chỗ tốt gì, dù chỗ tốt lớn thế nào thì chết rồi cũng thành vô dụng, chẳng lẽ là người nhà ngươi bị khống chế?”
“Không, ta không có người nhà!”
Huyền Cửu trầm giọng đáp: “Tất cả chuyện này đều là ta tự nguyện!”
“Tự nguyện?”
“Không sai!” Huyền Cửu hít sâu một hơi, “Tự nguyện, bởi vì Liệp Thiên các chính là nhà của chúng ta, ngươi cho rằng thành viên chúng ta phát triển như thế nào? Là thiên tài con cưng của chư thiên vạn giới sao? Không phải, chúng ta đều là một đám sinh linh bị vứt bỏ! Có người đến từ tiểu giới, hoặc là lưng đeo huyết hải thâm thù, hoặc là ăn xin ven đường, suýt bị lạnh chết đói chết, hoặc là cầu sinh ở chiến trường Chư Thiên, suýt nữa bị giết.”
“Chúng ta không có chỗ dựa, không có bối cảnh, đôi khi muốn ăn miếng cơm cũng khó, Liệp Thiên các đã cho chúng ta cơ hội, cho chúng ta sinh mệnh!”
“Chúng ta có thể báo thù, có thể chiêm ngưỡng một thế giới sinh động hơn, ngắm nhìn chư thiên vạn giới to lớn, bao la hùng vĩ, có thể sánh ngang với thiên chi kiêu tử, có thể kiến thức phong thái vô địch... Tất cả đều là nhờ Liệp Thiên các!”
Tô Vũ hiểu rõ, thì ra là thế!
Hóa ra đó là nguồn gốc của thành viên Liệp Thiên các.