Ngay sau đó, Huyền Cửu lại nói: “Tô đại nhân, ngươi sẽ không hối hận khi gia nhập Liệp Thiên các, có lẽ Liệp Thiên các có thể cứu ngươi!”
Lúc này, y gỡ mặt nạ xuống.
Lộ ra gương mặt tái nhợt!
Không phải Nhân tộc, cũng không phải chủng tộc Tô Vũ biết, trên mặt đối phương không có bất cứ dấu hiệu chủng tộc đặc thù nào, chỉ có đôi mắt hơi khác lạ, mang theo chút ánh lửa.
“Ta đến từ Hỏa Đồng tộc!”
Huyền Cửu nhìn về phía Tô Vũ, tay cầm mặt nạ, “Đại nhân chỉ cần đeo chiếc mặt nạ này vào, từ nay về sau ngài sẽ là Huyền Cửu của Liệp Thiên các! Đeo mặt nạ, dưới vô địch không thể tra xét bộ dạng, có thể liễm tức, có thể câu thông với Liệp Thiên các... Phối hợp với liễm tức biến hóa chi thuật của đại nhân thì chuẩn vô địch cũng không thể nhìn thấu đại nhân! Nếu có một ngày đại nhân trở thành trưởng lão, đeo mặt nạ trưởng lão vào rồi thì vô địch cũng không thể tra xét thân phận ngươi.”
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, “Cướp được không?”
“Không thể!”
“Người còn, mặt nạ còn, người chết, mặt nạ nát! Đương nhiên có thể chủ động đưa tặng đại nhân, Liệp Thiên các cũng sẽ lập hồ sơ, Liệp Thiên các sẽ biết thân phận đại nhân, nhưng những người khác thì không biết!”
Liệp Thiên các có rất nhiều đồ tốt!
Tô Vũ thầm nghĩ, hắn quả thật không nhìn thấu mặt nạ trắng này, kẻ hắn gặp lúc trước không phải kẻ hiện tại, nhưng bọn họ đều giống nhau, khó có thể phân biệt, trừ khi chính bọn họ tự báo danh.
Mà đây chỉ là mặt nạ trắng, vậy mặt nạ trưởng lão thì sao?
Khó trách Liệp Thiên các thần bí như vậy!
Có lẽ trong hiện thực đám người kia đều có thân phận khác, nhưng đeo mặt nạ lên rồi thì không ai biết bọn họ là ai, ngay cả vô địch cũng không nhìn thấu bộ dạng và thân phận bọn họ, thực đáng sợ.
Không chừng trong đó còn có cường giả Nhân tộc.
Ngày hôm nay Tô Vũ đã có thêm hiểu biết về Liệp Thiên các.
Thần bí, cường đại, mấu chốt là còn có Liệp Thiên bảng, thứ này mới đáng gờm.
Huyền Cửu nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt lộ vẻ giãy giụa.
Kỳ thật y đã động tâm!
Y muốn giết Tô Vũ!
Muốn tranh một đường sinh cơ cho chính mình.
Nhưng nghĩ tới Liệp Thiên các, cuối cùng y thở dài một tiếng, mở miệng: “Đại nhân... Là người tốt!”
“Hả?”
Tô Vũ sửng sốt, ngây ngẩn cả người.
Hắn bị phát thẻ người tốt ư?
Đùa à?
Vậy mà ta lại được phát thẻ người tốt?
Ta giết bao nhiêu người, bao nhiêu cường giả vì ta mà chết, hiện tại có thể coi ta như đại ma đầu, vậy mà có người nói ta là người tốt, còn là người Liệp Thiên các!
Huyền Cửu mỉm cười, tử khí trên người bắt đầu tràn lan, thở dài, “Đại nhân thấy ta bó tay chịu trói, lại không muốn giết ta, có lẽ... Đây là sự kiêu ngạo của thiên tài. Bản tính đại nhân vẫn là người thiện lương. Ta hy vọng đại nhân nhận lấy cái mặt nạ này, nhận danh hào Huyền Cửu, mong rằng sau này Liệp Thiên các có thể giúp đại nhân loại trừ tử khí.”
Dứt lời, tử khí liền ăn mòn toàn thân y, y không hề áp chế, không hề chống cự, để mặc tử khí cắn nuốt chính mình, y thở dài, nói: “Tô đại nhân, đây là kết cục bị tử khí ăn mòn, Liệp Thiên các rất có thành ý, thành tâm mời đại nhân gia nhập, trở thành một thành viên trong chúng ta, đại nhân... Không phải ngài cũng bị Nhân tộc ghét bỏ sao? Nếu thế thì tại sao không gia nhập Liệp Thiên các?”
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Xin lỗi, như nhau cả thôi, Liệp Thiên các cũng không nơi tốt lành gì, nói những lời như thế với ta chẳng có ý nghĩa gì hết.”
“Cũng đúng!”
Huyền Cửu đã hoàn toàn bị tử khí cắn nuốt, Tô Vũ không nhúng tay, Huyền Cửu lại thở dốc nói: “Ta vẫn hy vọng đại nhân giữ lấy điểm bảng, đây cũng là nhiệm vụ cuối cùng của ta, mạng ta do Liệp Thiên các cứu về, có thể chết trong khi chấp hành nhiệm vụ, ta không hối hận. Ta chỉ cầu mong đại nhân có thể giúp ta một lần, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của ta.”
“Điều ta có thể làm vì đại nhân đó là triển lãm kết cục bị tử khí ăn mòn hoàn toàn. . .”
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó, Tô Vũ nghe thấy thanh âm biển ý chí vỡ vụn.
Huyền Cửu đã chết!
Tô Vũ không hiểu sự kiên trì của y, mà vốn dĩ Huyền Cửu đã sắp chết, hắn chỉ cảm thấy không hiểu là vì sao đối phương nhất quyết cầu hắn giữ điểm bảng, có ích lợi gì sao?
Giờ phút này, cổ ốc xuất hiện một ít biến hóa.
Toàn thân Huyền Cửu bị tử khí cắn nuốt!
Trong cổ phòng, tử khí tràn lan, tử khí cường đại không ngừng chui vào trong cơ thể Huyền Cửu, thân thể Huyền Cửu dần dần biến thành màu đen, quần áo bị ăn mòn rồi hoàn toàn biến mất, trong chớp mắt, Huyền Cửu đã trở thành một khối thi thể tử khí nồng đậm.
Sau một lúc lâu, diện mạo Huyền Cửu đã bị ăn mòn đến không còn phân rõ.
Qua một lúc nữa, Huyền Cửu bỗng nhiên đứng lên.
Giờ khắc này, y đã biến thành Tử Linh!
Tô Vũ kinh ngạc nhìn cảnh tượng ấy.
Đột nhiên, Huyền Cửu đi về phía cửa, đẩy cửa ra, y đi ra ngoài, ngoài cửa đã có một đầu Tử Linh Sơn Hải đỉnh phong đờ đẫn chờ sẵn. Nó nhìn Huyền Cửu, ngay sau đó nó dẫn dắt Huyền Cửu rời khỏi đây.
Đó là Tử Linh tiếp dẫn y!
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, hắn mở rộng cửa ra, không quan tâm mặt nạ và điểm bảng, hắn nhanh chóng đuổi theo.
Tử Linh xuất hiện kỳ quặc, biến mất cũng kỳ quặc, thường xuyên đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.
Tô Vũ biết Tử Linh Nhật Nguyệt cảnh trở lên đều đi ra từ phủ thành chủ.
Hình như Tử Linh thượng cổ và Tử Linh hiện tại là hai hệ thống bất đồng.
Tô Vũ nhanh chóng đuổi theo, ánh mắt khẽ động, Huyền Cửu và Tử Linh Sơn Hải kia đã hoàn toàn biến mất, không phải bọn họ đi đến nơi nào khác mà là biến mất xuống dưới đất.
Dưới đất?
Tô Vũ thầm nghĩ, không thể độn địa ở cổ thành, chẳng lẽ kỳ thật Tử Linh đều ở dưới mặt đất?
Cho nên bọn chúng mới có thể xuất hiện bất cứ lúc nào?
Huyền Cửu xuống dưới mặt đất, không vào phủ thành chủ, vậy chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ Huyền Cửu không tới Tử Linh giới, chỉ ở trong cổ thành?
Hiện tại cư dân chết đi đều chỉ có thể hoạt động bên dưới cổ thành?
Một đống nghi hoặc hiện lên trong đầu Tô Vũ.
Giờ phút này, bỗng nhiên một đạo quang ảnh lập lòe, ngay sau đó, trong biển ý chí của Tô Vũ có thêm một Cục lông nhỏ, Tô Vũ cạn lời, truyền âm hỏi nó: “Sao ngươi tìm được ta?”
“Đã thối còn có mùi thơm, vậy đó chính là ngươi!”
Cục lông nhỏ mau miệng đáp.
Tuy rằng Tô Vũ đang ngụy trang thành Tử Linh nhưng vẫn không thể giấu được tiểu gia hỏa này, bởi vì nó không căn cứ bộ dạng hay khí tức để tìm Tô Vũ, mà là cảm giác, một loại cảm giác về mùi hương!
Dù hiện tại Tô Vũ đã rất thối, nhưng xen kẽ trong đó vẫn có mùi thơm.
Tô Vũ câm nín!
Mũi chó cũng không thính bằng ngươi!
“Đồ đâu?”
Tô Vũ vừa dứt lời, Cục lông nhỏ liền nhả ra một cái nhẫn trữ vật, sau đó nó giải thích: “Bọn họ cắt xén của ngươi đó. Đám xấu xa, không đưa đủ bảo vật ngươi yêu cầu. Đáng tiếc mặc dù ta rất tức giận nhưng ta đánh không lại bọn họ, bọn họ giao đồ xong liền chạy rồi.”
Tô Vũ trợn trắng mắt, ngươi cảm thấy ta tin thật à?
Hắn mở nhẫn trữ vật ra xem, trong này có 1200 sợi thiên địa huyền quang, không thiếu; 800 giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, không thiếu.
Khi Bạch Nhất hô to số lượng, hắn cũng nghe rõ ràng.
Long Huyết cổ thụ cũng ở đây; 200 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt cũng đủ, thế nhưng Ma Thần quả mà Bạch Nhất nói... Chỉ có 4 quả!
Tổng cộng phải 5 quả mới đúng.
Hơn nữa giá cả không rẻ, rất quý giá, 5 trái trị giá 300 sợi thiên địa huyền quang, 60 sợi một quả, nói cách khác, giết 6 Nhật Nguyệt sơ kì rồi lấy tinh huyết ra mới đổi được một quả!
Dù Tô Vũ không biết nó có ích lợi gì thì cũng biết nó là chí bảo.
Bất quá hiện tại lại thiếu một quả!
“Thiếu một quả rồi.”
“Ta không biết đếm, bị lừa thảm quá!”
Cục lông nhỏ tỏ vẻ ảo não, tức giận cáo trạng: “Bọn họ bắt nạt ta là kẻ không biết đếm!”
Tô Vũ im lặng, ngươi không biết đếm?
Ngươi lừa quỷ à?
Khi ngươi đếm thần văn thì tốt lắm mà, ta có 25 thần văn, bị ngươi nhớ thương nhắc đi nhắc lại vô số lần, ngươi cho rằng ta không biết ư?
Hắn lười nói gì, thôi, ăn thì ăn đi.
Tính ra thì hiện tại Tô Vũ đang sở hữu số lượng tài nguyên nhiều tới dọa người.
1380 sợi thiên địa huyền quang, 1100 giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, 50 Ngũ Hành linh quả, 4 Ma Thần quả, một gốc Long Huyết cổ thụ, cộng thêm 470 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt, cùng với Thiên Huyết quả... ngoài ra còn 9 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt bát trọng!
Đa số vô địch. . . Không, toàn bộ vô địch Nhân tộc đều không thể có được lượng tài sản như này, biết sao được, thời gian tích lũy quá ngắn!
470 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt nhất trọng, trong đó 270 giọt là tiền thế chấp bán đấu giá lúc trước, trong đó có cả phần của Nhân tộc, Chu gia và Tần gia đều chi trả. Thế nhưng Tô Vũ chỉ trả bọn họ con tin, không trả tinh huyết.
Không tính không biết, vừa tính xong, Tô Vũ mới phát hiện mình thật có tiền!
Hắn còn có 7 quyển ý chí chi văn của vô địch!
Cùng với không ít tinh huyết Sơn Hải, Lăng Vân chuẩn bị dùng để lấy ra Thiên Nguyên khí.