“Trong tổng bộ có vô địch không?”
“. . .”
Huyền Giáp thật sự hết chỗ nói rồi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
“Có!”
“Ồ.”
Tô Vũ không hỏi nữa, thôi, có vô địch thì ta không thèm đến.
Mời ta đến ta cũng không đi.
Quá nguy hiểm!
Huyền Giáp nói chuyện với hắn cũng thấy đau đầu, lão nói: “Ngoài ra ngươi đã thành Huyền Cửu, vậy phải gánh vác trách nhiệm của y! Nếu không, sau 3 lần ngươi không hoàn thành khảo hạch, mặt nạ sẽ tự động bị hủy.”
Còn có chuyện như vậy?
Tô Vũ tò mò hỏi: “Khảo hạch thế nào, bao lâu khảo hạch một lần?”
“Ba năm khảo hạch một lần, dù sao đều là cường giả, bế quan ba năm là chuyện thường, nhưng chín năm liên tiếp không hoàn thành khảo hạch thì không được!”
Tô Vũ gật đầu, quy định khá là nhân tính hóa.
“Khảo hạch cái gì?”
“Huyền bộ thì chủ yếu là công trạng. Ngươi quản lý phân bộ, vậy phải bán bảo vật, bán tình báo, đạt tới tiêu chuẩn khảo hạch nhất định là có thể hoàn thành!”
Tô Vũ lại hỏi: “Bao nhiêu điểm công huân?”
“Chiến trường Chư Thiên không tính theo điểm công huân, kỳ thật không có tiêu chuẩn thống nhất, nhưng Liệp Thiên các có, Liệp Thiên các tính một giọt tinh huyết Sơn Hải nhất trọng tương đương một Liệp Thiên điểm, chỉ là loại yếu nhất thôi, tính ra thì đại khái tương đương 1000 điểm cống hiến của Nhân tộc ngươi.”
Tô Vũ gật đầu, không khác lắm.
Tinh huyết Sơn Hải nhất trọng yếu nhất ở Nhân tộc cũng có giá đại khái như vậy.
Mua nhiều còn được giảm giá.
“Bạch diện, ba năm khảo hạch công trạng là 1000 điểm Liệp Thiên.”
Tô Vũ tính thử, đó chính là 100 vạn điểm công huân.
Kỳ thật không nhiều!
Tinh huyết Nhật Nguyệt nhất trọng yếu nhất, giá trị đại khái 1 vạn điểm công huân, cũng chính là 10 điểm Liệp Thiên điểm, nói cách khác, ba năm hoàn thành giao dịch 100 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt là được.
Một năm chỉ tầm 30 giọt!
À mà đổi ra thì không ít.
Huyền Giáp lại bổ sung: “Nếu ngươi hoàn thành giao dịch 1 vạn điểm Liệp Thiên điểm trong một lần, tương lai 30 năm tiếp theo sẽ không khảo hạch ngươi nữa, cái này có thể tích lũy, cũng là để ngươi có thời gian bế quan, tránh xuất hiện tình huống bỏ lỡ cơ hội bế quan.”
Khá tốt.
Như vậy hắn chỉ cần làm một vụ mua bán lớn, trong nhiều năm tới không cần lo về khảo hạch nữa.
Cơ mà vì sao ta phải suy xét chuyện này?
Ta đâu muốn gia nhập Liệp Thiên các!
Tô Vũ thầm mắng, Liệp Thiên các là một cái hố, hố rất to, bẫy nuốt rất nhiều đồ của ta, còn bán tình báo của ta!
Tô Vũ nói thẳng: “Ta thành Huyền Cửu rồi thì ta có thể đánh chết người Liệp Thiên các không?”
“. . .”
Ngươi thật dứt khoát!
Vậy mà cũng dám hỏi ra miệng?
Huyền Giáp cũng cạn lời, nhanh chóng đáp: “Hai bên đều đeo mặt nạ thì không thể, nếu một phương không đeo mặt nạ, hoặc chưa đeo. . . Vậy tùy các ngươi!”
“Nếu đều đeo, chúng ta chém giết lẫn nhau, Liệp Thiên các sẽ trừng phạt sao?”
“Sẽ!”
Huyền Giáp đáp: “Nếu ngươi đeo mặt nạ, đối phương cũng đeo, ngươi đánh chết đối phương, ta và thượng cấp của đối phương đều sẽ cảm ứng được, ta sẽ biết ngươi giết ai, đối phương sẽ biết ai giết cấp dưới của hắn. Đến lúc đó, ngươi sẽ bị trừng phạt.”
“Phạt thế nào?”
“Nam Bắc nhị lâu sẽ phái người giết ngươi, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, nếu ta giết người của Nam Bắc nhị lâu thì sao?”
“Sẽ có người cường đại hơn đi giết ngươi!”
“Nếu lại bị ta giết nữa thì sao?”
Ngươi là kẻ cuồng sát à?
Sao chỉ biết giết giết giết thế?
Mọe nhà ngươi!
Huyền Giáp tức muốn hộc máu, lão đau đầu nói: “Nếu ngươi có thể giết lâu chủ Nam Bắc nhị lâu, Liệp Thiên các sẽ không trả thù ngươi, mặc kệ ngươi, được chưa?”
“Hiểu rồi, cuối cùng vẫn là thực lực quyết định!”
Tô Vũ gật đầu, ta sẽ xử lý hết các ngươi, khi đó các ngươi tự nhiên sẽ không đuổi giết ta nữa.
Nói cách khác, trước đó, khi giết người Liệp Thiên các thì tốt nhất đừng mang mặt nạ.
Huyền Giáp đã cung cấp phương pháp và thủ đoạn cho hắn, cùng với thủ đoạn tránh bị Liệp Thiên các đuổi giết, có vẻ vị trưởng lão này cũng không phải người tốt, vậy mà xúi giục mình cởi mặt nạ giết người Liệp Thiên các!
Huyền Giáp đương nhiên không biết tâm tư hắn, không thì chắc chắn đã hộc máu thật.
Lão xúi giục Tô Vũ giết người Liệp Thiên các khi nào?
Oan uổng quá a!
Tô Vũ nghĩ tới điều gì đó, hắn lại hỏi: “Huyền Giáp trưởng lão, ngươi là tộc nào?”
“Không thể nói!”
“Có phải Thần Ma hay không?”
“Không phải!”
Huyền Giáp biết tâm tư hắn, lão trấn an: “Huyền Cửu được ta sai khiến nên mới tiếp xúc với ngươi, ta không phải là Thần Ma, không thì đã không cho Huyền Cửu làm vậy, bởi vì Thần Ma muốn giết ngươi, nếu chỉ trông cậy vào một lần định vị thì vô dụng, ngươi có thể phá mặt nạ bất cứ lúc nào.”
“Khó nói lắm!”
Tô Vũ không nói nhiều, một lần định vị là đủ rồi, nếu chuẩn bị đầy đủ thì một lần là đủ giết chết ta, chẳng lẽ còn muốn có lần thứ hai sao?
Đối với Liệp Thiên các, hắn vẫn bảo trì thái độ hoài nghi.
“Mục đích của Liệp Thiên các là cái gì, chẳng lẽ là vì kiếm tiền?”
“Không, mục tiêu của Liệp Thiên các là kích phát tiềm lực thiên tài, để thiên tài trở nên càng yêu nghiệt, cường giả trở nên càng cường đại, xúc tiến sự phồn vinh của vạn giới.”
“Hiểu rồi, chính là đổ dầu vào lửa, khiến thiên tài tranh đua với nhau, khiến cường giả chém giết lẫn nhau, giết một thiên tài, khiến một thiên tài khác cường đại hơn, là một kẻ xúc tiến chiến tranh ưu tú!”
“. . .”
Huyền Giáp không biết nói gì hơn, nói quá chuẩn, quả nhiên Tô Vũ rất thông minh, trong nháy mắt đã lĩnh ngộ được chân lý của Liệp Thiên các.
Huyền Giáp cảm thấy mình không còn gì để dạy nữa.
Ngươi xem đi, không phải ngươi đã học xong rồi sao?
Hơn nữa đây là Tô Vũ tự mình thể hội, vừa nghe đã hiểu, lúc trước ở Thiên Diệt cổ thành cũng vậy, đám người kia có tác dụng thúc đẩy, kể cả việc bán hành tung của hắn, bán tư liệu đám người Đạo Thành, đều là để khiến thiên tài hiểu biết lẫn nhau, chém giết thảm thiết hơn!
Không ngừng bán các loại tin tức, các loại bảo vật, các loại phục vụ.
Không có chiến tranh, không có cảnh chém giết, Liệp Thiên các kiếm tiền thế nào?
Lần này cũng thế, nhờ có Tô Vũ nên đối phương đạt được rất nhiều cơ hội bán tình báo, đạt được vô số chỗ tốt!
Nghĩ vậy, Tô Vũ nhanh chóng hỏi: “Lần này xem như Liệp Thiên các kiếm lời rất nhiều thông qua ta, vậy có thể xem như công trạng của ta đúng không, chia phần cho ta thế nào?”
“. . .”
Huyền Giáp câm nín, lão muốn ra ngoài đánh chó, không, là đánh chết gia hỏa Tô Vũ kia.
Lão xoa xoa trán, hồi lâu sau mới đáp: “Lúc đó ngươi còn chưa phải là người Liệp Thiên các, ngoài ra công trạng lần này đã có người nhận, xem như công trạng của Bạch Nhất, bởi vì y luôn truyền lại tin tức, tình báo trong thành, hoa hồng đều là của y!”
“Bạch Nhất!”
Tô Vũ nhớ kỹ rồi, Bạch Nhất nợ hắn không ít tiền, bởi vì đống hoa hồng đó đều là của hắn.
“Có phải 1/1000 quá ít hay không?”
Hoa hồng quá ít, Tô Vũ cảm thấy thiếu động lực.
“Không ít, ngoài ra còn có tình báo độc quyền mà chỉ mình ngươi có thể giao dịch, ví dụ như lúc này, nếu tin tức trong cổ thành chỉ có một mình ngươi biết, truyền lại cho Liệp Thiên các, vậy ngươi có thể ra giá với Liệp Thiên các, còn Bạch Nhất thì lần này không phải chỉ có mình y biết được!”
Tô Vũ đã hiểu, rất nhiều người biết tin tức lần này, đám Ma Đa Na đều có điểm bảng, cho nên Bạch Nhất không có tư cách ra giá.
“Huyền Giáp trưởng lão thật sự sẽ không bán đứng ta chứ?”
“Sẽ không!”
Huyền Giáp khẳng định: “Nếu ta định vị ngươi thì ngươi sẽ cảm ứng được, đây cũng là đãi ngộ của bạch diện, ta định vị ngươi, mặt nạ của ngươi sẽ sáng lên. Bình thường thì mặt nạ chỉ sáng lên khi ta thật sự có việc tìm ngươi hoặc là ngươi mất tích, đây mới là mục đích bổn Các định vị thành viên, chứ không phải để bẫy giết người của mình!”
“Thật ư?”
“Thật!”
“Vậy trưởng lão định vị cho ta xem!”
“. . .”