Cùng lúc đó, ánh mắt Tô Vũ sáng ngời.
Ra rồi!
Ông ta đã ra khỏi phủ thành chủ, tốt lắm, lúc trước Tô Vũ nghĩ nếu ông ta không ra, vậy hắn chỉ có thể kích nổ nhẫn trữ vật, không cần giết Tử Linh này, bởi vì không có ý nghĩa gì.
Nhưng một khi Hắc Ma ra ngoài... Đương nhiên phải giết!
Giết được không?
Đương nhiên có thể!
Hiện giờ thân thể Tô Vũ đã hoàn thành 48 đúc, có thể bùng nổ lực lượng hơn 17 vạn khiếu, có Dương khiếu cộng thêm thần văn phụ trợ, khi hắn bùng nổ toàn lực thì sức mạnh tiếp cận lực lượng 20 vạn khiếu.
Vừa rồi hắn còn tìm chỗ nuốt một giọt tinh huyết Nhật Nguyệt, mở ra sách họa Nhật Nguyệt nhất trọng.
Giờ nuốt thêm một giọt tinh huyết, một kích đánh chết Tử Linh này không khó.
Tương đương cùng giai giao chiến, Tô Vũ còn là người sống, có rất nhiều thủ đoạn, giết một Tử Linh Nhật Nguyệt sơ kỳ không vấn đề gì.
Tính ra hắn tùy ý cắn nuốt một giọt tinh huyết Nhật Nguyệt thì cũng là của Phá Sơn Ngưu nhất tộc, Tô Vũ không thể không cảm khái, Phá Sơn Ngưu nhất tộc rất được ưa thích, dù là tiền ký quỹ bán đấu giá hay là trong số 200 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt đưa hắn sau đó, đều có không ít tinh huyết Phá Sơn Ngưu.
Chủng tộc ấy... sao có thể sống đến bây giờ mà chưa diệt tộc?
Tô Vũ lắc đầu, thôi không nghĩ lung tung nữa.
Sau khi Hắc Ma bay ra khỏi phủ thành chủ, dần dần tới gần, thấy Hắc Ma ngừng lại, Tô Vũ liền hô: “Đại nhân cách không đánh bay nó đi, ta sẽ đem hàng qua đó, đại nhân, ngài đừng lại đây mạo hiểm.”
Hắc Ma lạnh nhạt nhìn hắn, ta không định mạo hiểm, không cần ngươi nhắc.
Ông ta đánh một quyền từ xa!
Ầm một tiếng, Tử Linh Nhật Nguyệt quay cuồng một vòng, Tô Vũ nhanh chóng phóng ra, ném nhẫn trữ vật về phía Hắc Ma, thần văn chữ “Tĩnh” phát huy tới cực hạn, nếu không thì giờ phút này Hắc Ma sẽ lập tức cảm nhận được nguy cơ.
Tô Vũ thầm cầu nguyện thần văn của lão rùa Đại Chu vương hữu dụng một chút, nhất định phải che giấu thật kĩ!
Nhất định phải giấu được!
Hắc Ma khẽ nhíu mày, có chút cảm ứng mỏng manh, nhưng Tử Linh Nhật Nguyệt vẫn ở gần đây, tuy rằng có chút cảm ứng nhưng không đáng kể, ông ta không mấy để ý.
Đúng lúc đó, nhẫn trữ vật đột nhiên nổ tung!
Vô số tinh huyết Tử Linh cùng với tử khí văng ra bao vây lấy Hắc Ma, ánh mắt Hắc Ma khẽ biến, tốc độ cực nhanh, lập tức lùi lại, thân thể ông ta thoáng lảo đảo, nguy hiểm nhất là tử khí trong cơ thể đột nhiên bùng nổ, không ngừng quay cuồng!
“Ngươi muốn chết?”
Hắc Ma giận dữ gầm lên, một tên Sơn Hải Liệp Thiên các mà dám tính kế ông, khốn kiếp!
Ông ta vừa định động thủ đánh chết Tô Vũ, một ánh đao chợt chiếu rọi thiên địa!
Oanh!
Khí tức Nhật Nguyệt vô cùng cường đại bốc lên, oanh một tiếng, ánh đao rơi xuống, Tử Linh Nhật Nguyệt vừa bị đánh bay lập tức bị giết!
Sắc mặt Hắc Ma đại biến!
Má!
Gia hỏa này... Gia hỏa này biết Khai Thiên đao?
Không, hắn không phải là Huyền Cửu.
Hắn... là Tô Vũ?
Không có khả năng!
Tô Vũ không mạnh như vậy, đây là Nhật Nguyệt cảnh, không đúng. . .
Trong nháy mắt, trong lòng Hắc Ma hiện lên vô số ý niệm, ông ta biết mình đã bị người tính kế, ông ta lập tức rống lên, cố gắng chống lại cảm giác thống khổ khi bị tử khí ăn mòn, gấp gáp bay về phía phủ thành chủ.
Ông ta sẽ không giết gia hỏa này, bởi vì làm vậy không có ý nghĩa gì cả, nếu gia hỏa này là Nhật Nguyệt, giết hắn rồi sẽ dẫn Tử Linh Nhật Nguyệt tới, vậy thì phiền toái lớn, có lẽ sẽ khiến ông ta phải chết.
Nào ngờ ngay sau đó, trong lòng Hắc Ma chợt dâng lên cơn tuyệt vọng thảm thiết!
Tô Vũ cách đó không xa cũng không khác mấy.
Ban đầu hắn còn đang vui vẻ mỉm cười, hắn thành công rồi, dù Hắc Ma không chết thì cũng gặp phiền toái lớn, sau lần này, ông ta sẽ không còn hy vọng khôi phục nữa, chờ chết đi!
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn chợt thay đổi.
Cái quỷ gì?
Sao bảo là không nhằm vào ta mà.
Đúng lúc này, ba cỗ khí tức vô cùng cường hãn phóng ra, tử khí cực kì nồng đậm lập tức tràn ngập toàn bộ cổ thành, khiến cổ thành chìm trong bóng tối!
Tô Vũ cảm nhận được một cỗ tử khí cường hãn lao về phía mình!
Trong cơ thể hắn, tử khí lập tức quay cuồng mãnh liệt!
Má nó!
Ta cũng bị nhắm đến à?
Tô Vũ kinh ngạc, không phải tử khí quân chủ áp chế tất cả sao?
Lừa đảo!
Tô Vũ nhanh chóng lao xuống cổ phòng phía dưới, xong rồi, nhanh tiêu trừ tử khí, không thì nó thật sự sẽ lan đến tim!
Giờ phút này, Hắc Ma cũng tuyệt vọng rống giận!
“Ngu xuẩn, ngươi muốn chết cùng ta sao?”
Ông ta điên rồi!
Kẻ ngu xuẩn kia là Tô Vũ?
Đến bây giờ ông ta vẫn không dám chắc!
Nếu đúng, vậy tên kia quá ngu xuẩn, ông ta cảm thụ được tình huống đối phương cũng không tốt hơn mình, mình sẽ bị tử khí ăn mòn đến chết, mà trước lúc đó thì có lẽ đối phương đã vong mạng.
Kẻ ngu xuẩn này từ đâu ra vậy, tại sao lại muốn đồng quy vu tận với ông?
Hắc Ma tuyệt vọng điên cuồng, quay đầu nhìn về hướng Tô Vũ chạy trốn, một Tử Linh chuẩn vô địch đã đuổi theo, tử khí tràn ra, cường đại đến mức khó tin!
Ngươi chết chắc rồi!
Mà ta... Cũng chết chắc rồi!
Hắc Ma tuyệt vọng, kẻ điên này rốt cuộc là ai?
Không phải Tô Vũ chứ?
Tô Vũ nhất quyết phải đồng quy vu tận với ta sao? Để làm gì?
Chỉ bởi vì mình đòi 3 phần lời, nói sông đào bảo vệ thành có thể là đường ra?
Mang theo sự không cam lòng, tuyệt vọng, vả cả một chút cảm giác giải thoát. . .
Từ thời khắc trở thành thành chủ, ông ta đã biết sớm muộn gì chuyện cũng xảy ra, chỉ là thời gian hơi sớm mà thôi!
Thở dài một tiếng, Hắc Ma mỉm cười, không hề giãy giụa, quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, ta chết, ngươi chôn cùng ta cũng không tồi!
Đúng lúc này, một đoàn Thiên Nguyên khí cực nhiều chợt bao vây lấy Tô Vũ.
Hắc Ma mở to hai mắt, lộ vẻ phẫn nộ.
Ngay sau đó, ông ta bình tâm trở lại, không sao, tuy nhiều Thiên Nguyên khí nhưng Tử Linh chuẩn vô địch đã đuổi theo, nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Đúng lúc này, trên người Tô Vũ đột nhiên toát ra quang mang, trong nháy mắt tử khí bao trùm toàn thân tan rã một chút, Tô Vũ nổi giận gầm lên một tiếng!
Nghịch!
Nghịch chuyển nguyên khiếu, muốn dùng tử khí giết chết ta ư? Nghĩ nhiều rồi, ta không sợ cái này, ta chỉ sợ Tử Linh chuẩn vô địch trực tiếp giết ta mà thôi!
Hắc Ma lại trừng mắt, đây là cái gì?
Nhưng may mà Tử Linh chuẩn vô địch đã đuổi theo hắn, vào cổ phòng cũng vô ích, kẻ kia có thể phá vỡ cửa.
Nhìn Tô Vũ nhảy vào một gian phòng trống, Hắc Ma lộ vẻ trào phúng.
Vô dụng!
Đối phương có thể phá phòng trực tiếp giết chết ngươi!
Ngu xuẩn!
Nhưng ngay sau đó, ông ta kinh ngạc đến ngây người.
Khi tử khí đã lan khắp toàn thân ông ta, Tử Linh kia bỗng nhiên dừng lại trước cửa, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía đồng lõa đang dùng tử khí bao vây Hắc Ma, truyền âm hỏi: “Phá phòng giết hắn có phải không thích hợp lắm không?”
“Đúng vậy, sau này đều là đồng liêu, còn được quân chủ coi trọng, hơn nữa... Chưa chắc đã phù hợp quy tắc. Hay là thôi đi?”
“Ừ, vậy thôi!”
Tử Linh đuổi giết tới cửa mà không lựa chọn phá phòng, chỉ ở ngoài cửa không ngừng phóng thích tử khí, truyền âm nói: “Có thể dùng tử khí khiến hắn mau chết, như vậy là được, trực tiếp đánh chết không thích hợp.”
“Đúng vậy!”
Ba Tử Linh giao lưu, Hắc Ma mở to hai mắt nhìn, mang theo tột độ tuyệt vọng cùng không cam lòng!
Ngươi vọt vào đi!
Vì sao ngươi không đi vào?
Ngươi đi vào giết hắn đi!
Vì sao?
Ông ta cảm thấy dù Tô Vũ trốn vào nhà thì vẫn sẽ phải chết, ông ta muốn trước khi chết được nhìn thấy cảnh hắn bị Tử Linh xé xác, nhưng vì sao bọn chúng không vọt vào?
Hắc Ma điên tiết muốn biết lý do vì sao.
Trong lòng ông ta tràn đầy cơn bi phẫn và thống khổ, ngay lúc ấy, đại lượng tử khí lan khắp thiên địa.
Ầm một tiếng!
Biển ý chí sụp đổ, Hắc Ma tuyệt vọng quát: “Cho ta biết, có phải ngươi là Tô Vũ hay không?”
Đến bây giờ ông ta còn chưa xác định được.
Không ai đáp lại!
Ngay sau đó, một vòng Nhật Nguyệt thật lớn rơi xuống!
Giờ khắc này, bên ngoài cổ thành, dù cách vài trăm dặm thì vẫn có người thấy được.
Bọn họ ngây người.
Đây là... Nhật Nguyệt cửu trọng chết?
Ai?
Không, đừng hỏi, chỉ có thể là thành chủ cổ thành - Hắc Ám Ma Long!
Ông ta. . . Đã chết?
Lúc bấy giờ, bên ngoài cổ thành, tất cả sinh linh chứng kiến cảnh tượng này đều sợ ngây người, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Nhật Nguyệt cửu trọng chết, chuyện này chỉ kém tin tức vô địch chết mà thôi!
------
Ngủ sớm cả nhà ưi, 12h hơn rồi ư ư ư, ngủ ngon nheeeee ~