Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1579 - Chương 1579: Ta. . . Bất Lực

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1579: Ta. . . Bất Lực
 

“Đúng rồi, ta quên nói, có khả năng hắn sắp trở thành bá chủ một phương, thành chủ nhân cổ thành yếu nhất từ trước tới nay!” Hồng Đàm lại bổ sung một câu.

“. . .”

Bạch Phong vẫn há hốc miệng!

Cái quỷ gì?

Tình huống gì vậy?

Ngài đang nói cái gì?

Ta nghe không hiểu!

Có phải lão sư nói mơ nói mộng rồi không, nhầm Đằng Không thành Nhật Nguyệt?

Anh nuốt nước miếng, cười gượng, “Lão sư, Tô Vũ giết hơn 30 vị Đằng Không à?”

“Nhật Nguyệt!” Hồng Đàm bình tĩnh trả lời.

“Đằng Không, đúng không lão sư?”

Bạch Phong lại lặp lại, đây là sự giãy giụa cuối cùng của ta!

Chắc chắn là ngài nói sai rồi!

Đúng không?

Hồng Đàm thương hại nhìn anh, Bạch Phong không chịu nổi nữa, anh bùng nổ: “Lão sư, ngài vui lắm sao? Ngài cũng chỉ là Nhật Nguyệt nhất trọng!”

Cũng chỉ là!

Ngài kích thích ta có ích lợi gì?

Ngài cũng chỉ là Nhật Nguyệt, còn là Nhật Nguyệt nhất trọng!

Hồng Đàm không để ý đến anh, ông biết, hiển nhiên ông cũng đã bị kích thích, nhưng chịu thôi, quen rồi.

Ông hơi chần chờ, cuối cùng vẫn nói: “Hắn sắp chết, đã tự biến thành cư dân cổ thành. . .”

Bạch Phong ngây ngẩn, giờ khắc này, anh không cười nổi nữa.

Vừa rồi anh chấn động, không dám tin tưởng, nhưng trong lòng thấy rất kiêu ngạo.

Đồ đệ của lão tử đấy, có lợi hại không?

Nhưng giờ phút này, anh lại ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới gian nan nói: “Hắn... Biến thành cư dân cổ thành?”

Anh từng đến chiến trường Chư Thiên, biết cổ thành là địa phương thế nào.

Cư dân cổ thành, trong tình huống bình thường đều không sống được lâu nữa.

Hồng Đàm bình tĩnh nói: “Đúng, không thì hắn đã bị vô địch giết chết rồi! Lúc trước 10 vị vô địch vây giết hắn, Nhân tộc chỉ có Đại Hạ vương và Đại Minh vương ở đó, không ngăn cản được. Tô Vũ không thể không lựa chọn con đường này, hơn nữa, hắn bị một vị vô địch Tử Linh giới tự mình thay đổi, không thể nghịch chuyển, trừ khi Tử Linh quân chủ kia chết đi!”

Khóe miệng Bạch Phong giật giật, anh cười gượng, “Không sao, không sao! Tiểu tử này nhiều thủ đoạn lắm, hắn còn có rất nhiều cơ duyên, vận khí cực may. Lão sư, hắn sẽ không sao đâu, ngài cho rằng hắn chết, thì hắn sẽ lập tức vả mặt ngài. . ”

Hồng Đàm trầm mặc, không nhiều lời, tiếp tục cúi đầu viết chữ, giọng ông có chút hiu quạnh, “Trở về tu luyện đi, sau khi hắn chết, chỉ sợ đa thần văn nhất hệ sẽ thật sự đoạn tuyệt truyền thừa. Cũng tốt, đoạn thì đoạn thôi! Ngươi kiên quyết đi theo ta, ta không cho ngươi được cái gì, cũng không giúp được ngươi cái gì, từ nay về sau, hãy để đa thần văn nhất hệ. . . trở thành lịch sử đi!”

“Lão sư. . . Ta. . . Ta không cam lòng.”

Đôi mắt Bạch Phong bỗng nhiên đỏ lên: “Tên ngu ngốc kia đến chiến trường Chư Thiên làm gì? Hắn điên sao? Ở Nhân cảnh, ít nhất hắn sẽ không trêu chọc đến vô địch.”

“Vô địch?”

Hồng Đàm bình thản nói: “Với tính tình của hắn, sớm muộn gì cũng. . . Có lẽ lúc trước ngươi không nên nhận hắn, lúc trước ngươi vui vẻ, kiêu ngạo, tự hào bao nhiêu, sau này. . . ngươi sẽ hối hận bấy nhiêu!”

Tất cả bắt đầu từ hành trình đến Nam Nguyên của Bạch Phong.

Không vào đa thần văn hệ, Tô Vũ sẽ không có ngày hôm nay, sẽ không trở thành kẻ địch chung của vạn tộc.

Bạch Phong cắn răng: “Ta. . . Muốn đi gặp hắn lần cuối!”

“Ngươi không đi được, không ai bảo hộ ngươi.”

Hồng Đàm cúi đầu: “Đừng nghĩ nữa, chờ đợi đi, chờ sư bá ngươi trở về, chúng ta cũng nên huy hoàng lần cuối rồi.”

“Lão sư. . . Hắn còn quá trẻ!”

Bạch Phong lẩm bẩm: “Hắn mới 19 tuổi, lão sư, cuộc đời hắn quá ngắn ngủi, hắn không nên như vậy. . .”

Hồng Đàm trầm mặc, cúi đầu, trong tay xuất hiện một cây bút, một cây bút đã gãy, cây bút khác lại gãy tiếp.

Hồng Đàm có chút bực bội, dứt khoát giơ tay đánh Bạch Phong bay ra ngoài!

Lão tử biết hắn còn trẻ!

Nhưng lão tử. . . bất lực!

Ông là Nhật Nguyệt cảnh, nhưng ông không thay đổi được cái gì.

Chỉ có thể nhân cơ hội này dẹp yên hết thảy, có lẽ như vậy mới có thể tranh thủ một chút cơ hội cho Tô Vũ, khiến vô địch Nhân tộc đi giải cứu hắn!

“Ta chỉ có thể chờ cơ hội lần này...”

Hồng Đàm lẩm bẩm, xin lỗi, ta thật sự không thể làm được gì.

. . .

Ầm ầm ầm!

Biển ý chí chấn động, trong cổ thành, lần này Tô Vũ thu hoạch quá nhiều ý chí lực, sau khi hấp thu xong thì ý chí lực của hắn đã từ Lăng Vân thất trọng tiến vào Lăng Vân cửu trọng.

Tô Vũ bắt đầu dùng Khoách Thần chùy nén lại.

Không cho tăng lên nữa.

Trên thực tế, hắn cũng rất khó tăng lên tới Sơn Hải, lúc trước hắn đã dùng không ít Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, Thần khiếu đã cường đại hơn rất nhiều, với tình huống này thì hắn gần như không có hy vọng hợp khiếu.

Tô Vũ không quá để ý, không có hy vọng thì thôi.

Tăng lên một chút cũng được!

Khoách Thần chùy lại gõ, biển ý chí trở nên lớn hơn, tạp chất trong ý chí lực bị đánh đến tiết ra ngoài.

Tô Vũ tiếp tục nện, đến khi ý chí lực nén lại thành Lăng Vân bát trọng, lúc này hắn mới tiếp tục hấp thu ý chí lực, nhanh chóng tới cửu trọng lần nữa, rồi lại rèn luyện tiếp.

Cứ thế hai ba lần, ý chí lực khen thưởng đã bị hắn hấp thu hoàn toàn.

Lần này Cục lông nhỏ cũng đã được ăn no nê.

Nó tựa vào thần văn nằm ngủ, Tô Vũ không biết là nó đang ngủ hay sắp lột xác, hắn cũng không để ý, từ sau khi gia hỏa này tiến vào Lăng Vân, đi theo mình, nó đã được ăn biết bao thứ tốt.

Cũng không biết khi nào nó mới chịu tiến cấp lên Sơn Hải cảnh.

. . .

Tô Vũ đứng trong không trung nhìn một vòng, thấy không có ai có ý đồ với mình, hắn mỉm cười, thu nhẫn trữ vật và thành chủ lệnh vào trong túi.

Ngoài ra còn có vài thứ khác nữa.

Một cái là nhẫn trữ vật của Hồng Oa, một cái là đầu lưỡi đã nướng chín của gã.

Còn thi thể thì đã bị Tô Vũ đánh cho chia năm xẻ bảy.

Nếu vắt kiệt thi thể thì chắc có thể lấy ra một giọt tinh huyết Nhật Nguyệt nhất trọng, nhưng Tô Vũ lười phí công như vậy, mảnh thi thể rơi rụng khắp nơi, có không ít Tử Linh đang hủ hóa đống máu đó.

Còn phải đuổi Tử Linh đi, quá phiền toái.

Một giọt tinh huyết Nhật Nguyệt nhất trọng mà thôi, hắn không cần!

Ta có tiền, thích làm gì thì làm!

Chủ yếu là quá phiền toái, máu rơi vãi quá nhiều.

Hắc Ma đã chết, Hồng Oa đã chết, trong thành hoàn toàn an tĩnh!

Tô Vũ mặc kệ mọi chuyện, hắn cất cao giọng nói: “Từ nay về sau, Tô Vũ ta chính là thành chủ Tinh Hồng cổ thành. Các ngươi phục tùng cũng được, không phục cũng được, không sao cả, ở trong cổ thành, lời Tô Vũ ta nói chính là chân lý!”

“Đám Hắc Ma không dám giết người, sợ Tử Linh gây phiền toái, nhưng ta thì không sợ! Các ngươi cũng thấy đấy, ta giết Nhật Nguyệt Hồng Oa nhất tộc, Tử Linh Nhật Nguyệt xuất hiện nhưng chẳng làm gì ta!”

“Các ngươi giết ta, có khả năng Tử Linh quân chủ sẽ đến giết các ngươi, mà ta giết các ngươi... Ta lại không bị gì hết.”

Giọng Tô Vũ lạnh băng: “Nếu đã là cư dân cổ thành, vậy đừng suy nghĩ nhiều, ta không biết cư dân cổ thành có thể từ cổ thành này đến cổ thành khác hay không, nếu có thể, các ngươi muốn chạy thì cứ việc đi, nếu không... ngoan ngoãn nhận mệnh. Trước khi ta chết, các ngươi đừng nghĩ lật trời!”

Đúng lúc này, có cổ phòng mở ra, có người nhỏ giọng nói: “Tô đại nhân, ta là Nhân tộc, đại nhân chấp chưởng cổ thành thì có tuyển đội hộ vệ không?”

Trong mắt Tô Vũ thoáng hiện thần quang nhìn về bên kia, đó là một vị tu giả Lăng Vân cảnh.

Tô Vũ chỉ liếc qua một cái, không hỏi y có phải tội phạm trốn đến đây hay không, hắn bình thản nói: “Có lẽ sẽ tuyển, hiện tại thì chưa cần, ta luyện hóa thành chủ lệnh đã rồi tính. Nếu ta không luyện hóa được, hoặc là bị phản phệ mà chết thì mọi người có thể vui vẻ tranh đoạt tiếp. Còn nếu ta thành thành chủ cổ thành, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, ta sẽ điều chỉnh toàn bộ nơi đây.”

Lại có thêm cổ phòng mở ra, một Ma tộc cường hãn thăm dò: “Tô thành chủ, Ma tộc ta và Nhân tộc ngươi chém giết không ngừng, nếu ngươi thành thành chủ cổ thành, ngươi có nhằm vào Ma tộc ta hay không?”

Tô Vũ bình thản đáp: “Ngươi nghe lời, vậy không sao cả, không nghe lời... Ma tộc hay Nhân tộc đều chỉ có một kết cục là chết!”

Ma tộc nghe vậy thì im lặng.

Hiển nhiên, gia hỏa Tô Vũ này không phân địch ta Nhân Ma, hoặc là nói, hắn chán ghét Ma tộc, cũng không có ấn tượng tốt với Nhân tộc, điều này không có quan hệ gì với bọn họ, chỉ cần hắn không cố ý nhằm vào ai là được.

Ai làm thành chủ cũng thế, không phải sao?

Huống chi, Tô Vũ có thể làm mấy ngày?

Trừ khi hắn phong bế cửa thành cả đời!

Bình Luận (0)
Comment