Hạ Hổ Vưu rời đi, một đường bảo trì thần sắc tự hỏi, mãi đến khi về tới nơi ở của mình, cậu mới xoa mặt, thở dài một tiếng, thật phiền!
Ngày ngày diễn kịch, đến khi nào mới kết thúc?
Tiểu tử Tô Vũ kia sướng thật, giết thống khoái ở chiến trường Chư Thiên, đến mức đám học viên vạn tộc ở Nhân cảnh cũng biết uy danh hắn.
Đám học viên Thần Ma ở Nhân cảnh giữ thái độ nhìn xuống đối với các học viên khác trong Đại Hạ phủ.
Nhưng nhắc tới Tô Vũ, không ai dám coi khinh.
Đây là một vị thiên tài, tuyệt thế thiên tài khiến cường giả các tộc đều kêu khổ.
Thần tộc An Mân Thiên, Lôi Tuyệt; Ma tộc Thiên Đạc, Lam Ảnh, Ma Nhĩ Ba; Huyền Khải tộc Hồng Khải, Thanh Khải; Ngũ Hành tộc Phù Thổ Linh, Tiên tộc Cửu Huyền, Đạo Thành...
Những người này nếu không bị Tô Vũ giết thì cũng bị hắn áp chế đến không ngóc đầu lên nổi.
Tuyệt thế thiên tài như vậy, dù là Thần Ma Tiên tộc thì cũng không dám phán xét.
Hiện giờ, hắn còn trở thành thành chủ Tinh Hồng cổ thành, tuy rằng tánh mạng không kéo dài được bao lâu, không thể ra khỏi phủ thành chủ, nhưng dù Tô Vũ chết thì hắn cũng đã nở rộ một đời huy hoàng, đây là chuyện mà rất nhiều người muốn làm nhưng không thể.
Ngày xưa, thiên tài mỗi người nhắc tới đều là Ma Đa Na, đều là Chiến Vô Song, mà nay, chắc chắn sẽ nhắc đến Tô Vũ của Nhân tộc đầu tiên.
“Tô Vũ... Gia hỏa này sẽ không chết thật chứ?”
Hạ Hổ Vưu thở dài, quá mức yêu nghiệt cũng không phải chuyện tốt, nếu gia hỏa này một đi không trở về, vậy thì quá đáng tiếc, quá tiếc nuối!
Ngay cả tổ gia gia cũng không thể cứu hắn!
“Di tích Nam Nguyên!”
Cậu nói thầm, các ngươi đều chắc chắn rằng Nam Nguyên có di tích sao?
Tô Vũ cường đại là nhờ di tích thật ư?
Hiện tại suy nghĩ của mọi người là, khi đó Tô Vũ tiến vào di tích mới lên được Khai Nguyên cảnh, tác dụng lớn như vậy, nếu hiện tại hắn vào di tích lần nữa, có phải sẽ chứng đạo vô địch hay không?
Có lẽ, di tích Nam Nguyên rất cường đại!
Bởi vì đây có thể là tòa di tích vô địch cuối cùng của Nhân tộc, di tích càng mạnh, phát hiện càng muộn, đây là tâm tư của đại đa số người hiện nay.
Hiện tại Đại Hạ phủ có rất nhiều chuyện quỷ mị quỷ quái!
Nhị gia gia còn chưa trở về, mà cũng sắp về rồi.
Đa thần văn học viện mở ra, thừa dịp bọn họ chưa trở về, có không ít người nhân cơ hội lẻn vào, hiện tại Đại Hạ phủ là một nồi lẩu thập cẩm, hạng người nào cũng có, có lẽ Lam Thiên cũng đang ở đây.
Phụ thân đi chiến trường Chư Thiên, bởi vì có người phát hiện hành tung cho nên tin tức cũng đã lưu truyền trong cao tầng.
Hiện giờ Đại Hạ phủ không có chuẩn vô địch nào tọa trấn.
Mạnh nhất chỉ có nhị gia gia.
Thế nhưng nhị gia gia lại không ở đây, thế nên một đám cường giả ẩn núp tiến vào, rất náo nhiệt.
“Nghe nói Liễu Văn Ngạn chấp giáo cũng sắp trở về, đã không còn ở trong tiên phong doanh nữa.”
“Hình như Chu Minh Nhân viện trưởng gặp may, mấy ngày trước giết chết một Nhật Nguyệt tiểu tộc, xóa bỏ tội lỗi, có lẽ cũng sắp trở về...”
Một đống tin tức hiện lên trong đầu cậu.
Khi những người này trở về cũng là lúc loạn thế.
Bên phía Nam Nguyên cũng phải tăng cường bố trí.
Hạ Hổ Vưu suy nghĩ trăm mối, có chút đau đầu, may mà mọi chuyện vẫn nằm trong bố cục của nhị gia gia cộng thêm vị phủ trưởng bế quan nào đó, không có liên quan nhiều đến cậu, điều cậu cần phải làm là kết giao quan hệ với thiên tài các tộc.
Nhân tiện nhìn xem có thể hấp dẫn người tới đầu tư bồi dưỡng chính mình hay không.
Sau đó, khi cậu ra ngoài, mơ hồ nghe có người nói rằng: “Nghe nói chưa? Người ta bảo Nam Nguyên có một tòa di tích Bán Hoàng, thậm chí là di tích Nhân Hoàng, cùng một đẳng cấp với Tinh Vũ phủ đệ!”
“Thứ gì cơ?”
“Cái này mà các ngươi cũng không biết? Ta nghe người ta nói, Tô Vũ, biết Tô Vũ không? Không ai không biết đúng không? Hắn đi chiến trường Chư Thiên, giết chóc tứ phương, thanh danh chấn động vạn tộc như thế, tất cả là nhờ có di tích Nam Nguyên.”
Hạ Hổ Vưu khẽ nhíu mày, đây là Hạ gia an bài hay có người khác âm thầm thao túng?
Cậu cũng không rõ lắm.
Nhưng tin tức này chắc sẽ lan rộng rất nhanh, Nam Nguyên sẽ trở thành tâm điểm của vạn giới sớm thôi, có vẻ nhị gia gia chọn địa điểm khởi phát là ở Nam Nguyên rồi.
Hạ Hổ Vưu không quan tâm nữa.
Đến đây đi!
Tới càng nhiều càng tốt!
Cậu cũng nên chuẩn bị, tên Tô Vũ kia giết nhiều Nhật Nguyệt như vậy, cậu không giết được Nhật Nguyệt thì bổ một đao cũng tốt.
. . .
Đại Hạ phủ, sóng ngầm mãnh liệt, phong vân kích động.
Hạ Hầu gia rời khỏi chiến trường Chư Thiên, đang trên đường về lại Đại Hạ phủ.
Chiến trường Chư Thiên không có Tô Vũ làm loạn, tuy rằng không có đại chiến, nhưng lại xảy ra các cuộc chiến nhỏ liên miên, các thiên tài liên tục giao đấu, không ngừng có người thay đổi bảng đơn, cũng có người xuống bảng.
Trong Tinh Hồng cổ thành, người lui tới càng ngày càng nhiều.
Bởi vì không bị thành chủ uy hiếp nên không ít cường giả cảm thấy hứng thú, đương nhiên là vẫn có lo lắng, sợ Tô Vũ xuất hiện đánh chết Tử Linh phong thành, nhưng mấy ngày qua Tô Vũ vẫn không ra cửa, như thế là chuyện tốt.
Hơn nữa, vài vị cường giả Nhật Nguyệt hậu kỳ Thần Ma đã vào thành, chặn ở cửa phủ thành chủ, như vậy xem ra sức uy hiếp của Tô Vũ lại càng nhỏ.
Lúc trước không chặn được Tô Vũ.
Hiện tại, mọi người đều biết Tô Vũ ở trong phủ thành chủ, hắn bị vây nhốt, đó là chuyện tốt.
. . .
Trong tình huống như thế, trong một cổ phòng, có người muốn ra ngoài.
Phù Thổ Linh!
Kì hạn 1 tháng sắp tới rồi.
Một tháng qua, Phù Thổ Linh rất hưởng thụ, hoàn cảnh an tĩnh, không ai tới tìm gã làm phiền, bên ngoài đánh tới trời sụp đất nứt, gã cũng hoàn toàn không biết gì cả, bị nhốt lại, còn bị Tô Vũ dùng lá chắn cách âm giam cầm, căn bản không nghe được gì.
Gã cũng rất may mắn khi cổ phòng này không bị phá hỏng.
“Chắc Tô Vũ rời đi rồi nhỉ?”
Trong tảng đá, Phù Thổ Linh thầm nghĩ, cảm thấy chắc hắn đã đi rồi.
Đã sắp một tháng trôi qua!
Tên kia bắt gã có thể là để làm chuyện gì đó, huống chi, qua một tháng, hẳn là Ngũ Hành tộc đã biết mình ở đâu, người Ngũ Hành tộc tới, Tô Vũ cũng không dám canh giữ ngoài cửa.
Tảng đá bắt đầu nứt ra.
Phù Thổ Linh nhẹ nhàng thở phào, may mà có thứ này nên tử khí mới không gây hại cho gã, vận khí không tồi.
Nếu không, qua một tháng, gã đã bị ăn mòn đến chết.
“Lần này ra ngoài phải cách xa gia hỏa kia một chút, mà tên kia hung hăng càn quấy như vậy, biết đâu đã chết rồi thì sao?”
Phù Thổ Linh lạc quan nghĩ.
Không chừng Tô Vũ đã chết rồi!
Rắc một tiếng, tảng đá nứt vỡ.
Phong bế đã mở ra.
Phù Thổ Linh lập tức nhảy ra, gã rất vui mừng, tảng đá phong bế đã nát.
“Ta thoát rồi!”