Cùng lúc đó.
Trong phân bộ Liệp Thiên các.
Trước khi cường giả Thần Ma đến, Tô Vũ đã rời khỏi phủ thành chủ, tiến vào phân bộ. Bây giờ hắn đang đọc sách, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về một hướng.
Phù Thổ Linh ra rồi.
Vận khí tốt thật!
Vô địch đại chiến, Tử Linh quân chủ xuất hiện, nhiều cổ phòng bị phá nát như vậy mà cổ phòng của gia hỏa này lại không có việc gì.
Mấy ngày trước, Tử Linh đã giết đến thi thể khắp nơi, thế mà gia hỏa này cũng không sao.
Những thiên tài khác bị ăn mòn, gã lại vì có hai thần phù vô địch phong ấn mà bình an.
Gia hỏa này sẽ không thật sự trở thành chủ nhân Ngũ Hành tộc chứ?
Yếu như vậy, dù thành công thì gã cũng phải cần rất nhiều năm.
Kể ra hắn vẫn cảm thấy Phù Thổ Linh may mắn hơn đám Ma Đa Na nhiều.
“Chỉ là ta không muốn bại lộ thân phận vì ngươi mà thôi, bằng không ta đã cho ngươi kiến thức cái gì là nhân tâm hiểm ác!”
Hiểm ác thế nào?
Đương nhiên là phá phòng, đi vào đứng cạnh Phù Thổ Linh, gã phá phong ấn xong, vừa ra ngoài đã thấy Tô Vũ đứng cạnh... chắc lúc này Phù Thổ Linh sẽ hiểu được thế nào là lòng người hiểm ác!
Tô Vũ mỉm cười, đeo mặt nạ lên.
Ra thì ra đi.
Tô Vũ không quá để ý, hắn mới vừa hoàn thành 50 đúc không lâu, Tô Vũ đang suy nghĩ, liệu đám thiên tài trên Liệp Thiên bảng có kẻ nào địch nổi mình không?
Ma Đa Na địch nổi mình sao?
Hay là Chiến Vô Song, Huyền Vô Cực?
Mấy người Chiến Vô Song tuy mạnh, là Sơn Hải bát trọng, có lẽ sắp cửu trọng, nhưng giỏi lắm là nghịch phạt được Nhật Nguyệt nhất trọng, hoặc có lẽ là chỉ đến Nhật Nguyệt nhị trọng mà thôi.
Mình thì sao?
Lực lượng khiếu huyệt trong thân thể đã đột phá 21 vạn khiếu.
Hiện tại nếu Tô Vũ cắn nuốt tinh huyết thì có hi vọng đánh bại bọn họ rất lớn, dù sao mấy kẻ này cũng không đơn giản, đều là kẻ từng đánh chết Nhật Nguyệt, hắn mà không dùng đến tinh huyết thì sẽ hơi khó đối phó, nhưng cắn nuốt tinh huyết rồi thì không khó nữa.
Đương nhiên, đối với thiên tài như bọn họ, tốt nhất nên giải quyết nhanh gọn!
Nếu không, thiên tài có rất nhiều thủ đoạn.
Nhỡ đâu bất chợt ném ra một cái thần phù vô địch, vậy thì rất phiền toái.
“Sắp tới, mục tiêu của ta là hoàn thành 72 đúc, hạn chế ra tay, điệu thấp vẫn hơn!”
Tô Vũ nhìn lướt qua hướng kia, không quan tâm nữa.
Mục tiêu của hắn là 72 đúc.
Không ở trong phủ thành chủ đương nhiên không phải để tránh bị người chặn cửa, mà là để quan sát tình huống thuận tiện một chút, ở thời khắc mấu chốt, xem xem có người nào đáng giết hay không, sau đó phong tỏa cửa thành, bẫy chết bọn họ!
Hiện giờ cổ thành này chính là hố câu cá của hắn.
Không phải cá lớn thì hắn lười thu lưới!
. . .
Phù Thổ Linh hoàn toàn không biết gì hết.
Gã vui mừng đi tới cửa, bỗng có chút chần chờ.
Bên ngoài không nguy hiểm chứ?
Chắc không đâu.
Kỳ thật lúc này bên ngoài có người, Ngũ Hành tộc đương nhiên không từ bỏ gã, một vị cường giả Ngũ Hành tộc hô lên: “Phù Thổ Linh, ngươi ở trong đó sao?”
Sau khi Tinh Hồng cổ thành mở ra, người Ngũ Hành tộc liền mạo hiểm tới đây.
May mà nhiều ngày qua không có nguy hiểm gì khiến vị Nhật Nguyệt này an tâm hơn rất nhiều.
Bên trong cánh cửa, Phù Thổ Linh hơi xôn xao, gã chần chờ hỏi: “Thổ Hách trưởng lão?”
“Là ta!”
Thổ Hách vui mừng, quả nhiên là Phù Thổ Linh!
Nhưng Phù Thổ Linh lại không quá tin tưởng, lần trước Tô Vũ đã giả dạng làm Thiên Đạc tới giết mình, gã lập tức hỏi: “Thổ Hách trưởng lão, cháu ngài có khỏe không?”
“. . .”
Bên ngoài, Thổ Hách cạn lời: “Ta không có cháu, Phù Thổ Linh, ta là Thổ Hách, không phải người xấu!”
Phù Thổ Linh ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Thổ Hách trưởng lão, lần đầu tiên ta gặp ngài là khi nào?”
Thổ Hách bất đắc dĩ, lại cảm thấy có chút quen tai.
Cẩn thận nhớ lại... đó không phải là kịch bản xác minh thân phận Tô Vũ từng thử Ngưu Bách Đạo sao?
Hỏi, hỏi một đống!
Sao thiên tài bọn họ đều đa nghi như vậy?
Tô Vũ là thế, Phù Thổ Linh cũng thế, cứ như sợ ai giả mạo vậy.
“Khi ngươi mới sinh!”
“Lần thứ hai thì sao?”
“Ngay sau hôm ngươi sinh ra!”
“Lần thứ ba?”
“Câm miệng, ta chăm sóc ngươi đến khi ngươi Đằng Không, mỗi ngày đều gặp ngươi!”
“. . .”
Phù Thổ Linh tin rồi, chắc đúng rồi.
Không sai!
Đang nghĩ ngợi, Thổ Hách tức giận nói: “Khi ngươi còn nhỏ đã bị một tiểu nha đầu Thủy Linh tộc đi tiểu tách ra hình thể, cái này không ai biết đúng không? Chỉ có ta biết, vậy đủ chưa?”
“. . .”
Phù Thổ Linh câm nín, ta tin tưởng ngài rồi mà, còn nói cái này làm gì?
Gã nhanh chóng mở cửa.
Quả nhiên Thổ Hách trưởng lão đang ở bên ngoài, Phù Thổ Linh vui mừng lộ rõ trên nét mặt, gã hóa thành thổ nhân, cười nói: “Trưởng lão, ngài đến rồi!”
Dứt lời, gã nhìn bốn phía, cảm khái: “Không khí bên ngoài trong lành hơn hẳn, cổ thành vẫn an toàn, xem ra sau một tháng chẳng có gì thay đổi cả.”
Cổ thành vẫn là cổ thành.
Không biến hóa chút nào.
Phù Thổ Linh nói vài câu, rồi lại hỏi: “Trưởng lão, Tô Vũ đang chạy trốn hay đã chết rồi? Có bị ai đuổi giết không?”
Ánh mắt Thổ Hách trở nên khác thường, “Không chạy, đang ở trong cổ thành đây!”
“Hả?”
Phù Thổ Linh cảm thấy ngoài ý muốn: “Hắn còn sống?”
“Ừ.”
“Không chết? Vậy sao không có ai đuổi giết hắn, ta thấy cổ thành an tĩnh lắm mà!”
“Bị chặn cửa rồi.”
“Ồ, vậy là tốt rồi!”
Phù Thổ Linh nhẹ nhàng thở ra, gã nhìn khắp nơi, rồi lại hỏi: “Ở đâu? Hay chúng ta đi hóng đi? Gia hỏa này nhốt ta một tháng, thù này tất báo!”
Nếu hắn đã bị chặn cửa, vậy thì gã an tâm rồi.
“Ở phủ thành chủ.”
“Phủ thành chủ?”
Phù Thổ Linh sửng sốt.
“Đúng vậy, hiện tại hắn là thành chủ, Hắc Ma đã chết, hắn thượng vị.”
“. . .”
Phù Thổ Linh dại ra.
Cái quỷ gì?
Hắc Ma Nhật Nguyệt cửu trọng đã chết, sau đó Tô Vũ chỉ là Lăng Vân cảnh thượng vị, trở thành thành chủ, hóa ra ta còn đang ở trong địa bàn của người ta sao?
“Sao có thể, hắn chỉ là Lăng Vân cảnh, sao lại trở thành thành chủ được?”
Thổ Hách trưởng lão buồn bã nói: “Đương nhiên là có khả năng, hắn giết chết Hắc Ma, sau đó phong tỏa thành trì, sau đó lại giết Nhật Nguyệt tranh đoạt với hắn, vậy hắn có thể không thành thành chủ được sao?”
Chuyện quá đơn giản!
Nếu ngươi làm được, ngươi có thể thử xem!
Ngươi giết chết thành chủ cổ thành, sau đó giết kẻ cạnh tranh trong thành, rồi phong tỏa thành trì, vậy thì ngươi cũng có thể trở thành thành chủ, tiền đề là ngươi vẫn còn sống sau khi luyện hóa thành chủ lệnh.
“Không đúng. . . Từ từ đã, nghĩa là. . . Hắn đã chuyển đổi thành cư dân?”
Phù Thổ Linh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt khẽ biến.
Thổ Hách gật đầu: “Đúng, trong khoảng thời gian ngươi bị phong ấn đã xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi không biết đâu, vì chuyện của ngươi, vì tới cứu ngươi mà đại trưởng lão đã tới một lần, tương lai thân đã mất, hiện giờ thực lực giảm đi nhiều.”
Phù Thổ Linh biến sắc!
Đại trưởng lão đã tới?
“Không chỉ như vậy, vô địch các tộc đều tới. Mấy ngày trước, hơn mười vị vô địch đại chiến trong cổ thành, bọn họ đến để vây giết Tô Vũ, kết quả có vị vô địch mất cả hai thế thân!”
“Không chỉ như vậy, cuối cùng đám người Ma Đa Na, Chiến Vô Song, Huyền Vô Cực vẫn bị nhốt... Mấy thiên tài Thiên bảng và một đám cường giả Nhật Nguyệt hậu kỳ suýt nữa đã bị Tô Vũ vây giết toàn bộ, kể cả hai vị Nhật Nguyệt hậu kỳ Ngũ Hành tộc ta. Cuối cùng các tộc phải bỏ ra 5000 sợi thiên địa huyền quang mới chuộc được bọn họ trở về!”
“Còn nữa, trước đó Tô Vũ giả mạo Thiên Đạc, lừa Thần tộc 2300 sợi thiên địa huyền quang, đây cũng là nguyên nhân đại chiến bắt đầu...”
Thổ Hách nhìn về phía gã: “Ngươi bị hắn nhốt, có phải vì đã biết thân phận hắn hay không, cho nên hắn mới nhốt ngươi?”
Phù Thổ Linh há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới khủng hoảng gật đầu, “Đúng, khi hắn đánh ta thì mang bộ dáng Thiên Đạc, hắn... lừa Thần tộc? Thần tộc ngu ngốc thế sao?”
“Im mồm, nhỏ giọng thôi!”
Thổ Hách thấy gã khiếp sợ thì bất đắc dĩ giải thích: “Đâu chỉ Thần tộc, các tộc đều bị lừa. Tô Vũ tổ chức một hội đấu giá, còn cố ý đại chiến một hồi với ngươi... Đại khái là hắn diễn kịch thôi, ngươi đánh với hắn một trận ở Tinh Thần Hải đúng không? Sau trận chiến kia, một di tích thượng cổ xuất hiện, nhưng chỉ là giả, do chính hắn giả mạo!”
“Không!”
Phù Thổ Linh câm nín, gã vội vàng phản bác: “Không đúng, ta có đại chiến với hắn sao? Ta bị phong ấn mà, làm sao đại chiến với hắn được, trong tộc không biết sao?”
Gã cảm thấy cường giả trong tộc thực ngốc, vậy mà cũng bị lừa?
Thổ Hách lắc đầu, “Đại chiến trước khi ngươi bị phong ấn kìa, chúng ta cho rằng ngươi là người tham dự.”
Trong lúc Phù Thổ Linh trốn trong cổ phòng, Tô Vũ trực tiếp giả mạo gã.
Phù Thổ Linh nghe vậy, bất lực nói: “Gia hỏa này lá gan không phải lớn bình thường.”
Nếu lúc ấy gã ra khỏi cổ phòng, chẳng phải sẽ vạch trần trò lừa đảo của Tô Vũ rồi?
Khó trách Tô Vũ nhất quyết tới giết gã!
Hóa ra không đơn giản chỉ là vì hắn gặp Tô Vũ trong Tinh Thần Hải, mà là gia hỏa này gan lớn bằng trời!