Bên trong thành, Nhật Nguyệt hối hận.
Ngoài thành.
Thổ Hách nghĩ mà sợ, 8 ngày, vậy mà phong tỏa vẫn chưa được cởi bỏ, ông ta nhìn về phía Phù Thổ Linh, cảm khái: “Ngươi nói đúng, không thể dùng lẽ thường để đánh giá Tô Vũ, mấy ngày nữa mà cửa thành còn không mở, có lẽ sẽ có vô địch đến phá cửa, bên trong thành có người muốn phá vây rồi!”
Phù Thổ Linh không nói gì, không hề lộ vẻ kiêu ngạo, bởi vì có gì để gã kiêu ngạo.
Đâu phải gã phong thành nhốt chết những người đó!
Gã nhìn về phía cổ thành, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên thở dài, “Đi thôi, trưởng lão! Không có gì hay đâu, không biết lần này sẽ có bao nhiêu kẻ chết, về sau chắc không ai dám vào thành tìm hắn nữa, có lẽ Nhật Nguyệt đại tộc cũng không dám đến! Tô Vũ đang đe dọa bọn họ thôi!”
Tô Vũ không muốn bị người ta chặn cửa, bị theo dõi, lần này bẫy chết một đám Nhật Nguyệt hậu kỳ, lần sau chắc Thần Ma cường tộc cũng không dám đến.
Kẻ yếu đi, sợ bị Tô Vũ trực tiếp giết chết.
Kẻ mạnh đến, Tô Vũ phong thành hoặc là dẫn Tử Linh ra, vậy thì cũng chết.
Nếu phong thành mấy lần... không ai có thể chịu nổi.
Không thể lấy tính mạng Nhật Nguyệt ra để đổi lấy tính mạng của Tô Vũ sắp chết, không đáng, sau lần này, chắc chắn Tô Vũ sẽ thành công uy hiếp vạn giới, không ai dám đối xử với hắn như một tiểu nhân vật nữa.
Hắn không chết, ở trong cổ thành, hắn chính là bá chủ một phương!
Không cần biết khi nào hắn chết, hiện tại là thực lực gì, lúc này đây hắn chính là bá chủ, ngang hàng với Thiên Hà và các thành chủ khác, thậm chí còn khó đối phó hơn những kẻ khác.
Phù Thổ Linh cảm thấy Tô Vũ sẽ không chết.
Nếu hắn dám phong thành, chắc chắn sẽ không để kết cục đầu voi đuôi chuột.
Làm vậy không giống phong cách của Tô Vũ.
Thời khắc Tô Vũ quyết định phong thành, có lẽ hắn đã chuẩn bị vây giết, cũng có cơ hội thành công, nếu không hắn sẽ không tùy tiện phong thành.
“Đi thôi!”
Không có gì hay!
Tô Vũ còn có thể tiếp tục ít nhất 7 ngày, thậm chí lâu hơn.
Còn phương án vô địch tới phá cửa... Phù Thổ Linh không muốn xem vô địch trình diễn, rất dễ chết, nếu bị liên lụy thì không lời chút nào.
Lần này Thổ Hách rất tin tưởng Phù Thổ Linh, ông ta không hề do dự, lập tức đi theo, cùng nhau tiến về phương xa.
May mắn!
May mà ông ta tin Phù Thổ Linh, cùng ra khỏi thành, bằng không nếu còn ở trong đó, ông ta cũng phải than khổ không ngừng!
. . .
Cùng lúc đó.
Chư thiên vạn giới, vô số cường giả câm nín, bất lực.
Vô địch Thần Ma cường tộc lại càng phát điên!
8 ngày!
Tô Vũ còn chưa chết, gia hỏa này không phải Lăng Vân cảnh sao?
Sau khi hắn luyện hóa thành chủ lệnh, liên tiếp phong thành 8 ngày, vậy mà còn chưa bị phản phệ tới chết? Rốt cuộc là tình huống thế nào?
Trong thành có 7 vị Nhật Nguyệt cao trọng.
Ngoài ra còn có 10 vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh khác, chẳng lẽ lần này lại để Tô Vũ giết chết mười mấy vị Nhật Nguyệt?
Nếu cửa thành không mở, vậy phải cưỡng ép mở ra.
Cũng có người nghĩ tới phương án thương lượng với Tô Vũ.
Nhưng không ai có da mặt đủ dày để làm vậy!
Liên tiếp cưỡng ép Tô Vũ, sau đó bọn họ lại thỏa hiệp, vậy thì quá mất mặt, vạn giới đều chú ý chuyện cười này, vài lần như vậy, cường tộc còn uy nghiêm nữa hay không?
Trên thực tế, dù bọn họ muốn thương lượng thì Tô Vũ cũng chẳng quan tâm.
Bởi hiện giờ hắn thật sự không thiếu tiền.
Ít nhất là hiện tại không thiếu!
Hắn đủ giàu rồi, cần gì phải buông tha đám người kia, bằng không sẽ để lại ấn tượng rằng tiêu tiền là có thể mua mạng sống, vậy sau này bọn họ lại có gan tới chặn cửa.
Lần này, không cần biết bao nhiêu kẻ bị giết chết, bao nhiêu kẻ bị vây chết, ít nhất phải cho bọn người kia biết rằng, vào thành là nguy hiểm!
Cút xa ra!
. . .
Lúc bấy giờ Tô Vũ đang suy nghĩ chuyện khác.
Lần này có Nhật Nguyệt nào biến đổi thành cư dân không?
Kiếm mấy tên Nhật Nguyệt tới gánh vác tử khí cũng không tồi.
Trở thành cư dân, sau đó còn có hy vọng nạp bọn họ vào thế lực của mình, trở thành tướng quân chỉ huy. Bất quá không thể tùy tiện giao cửa thành lệnh ra, hiện tại Tô Vũ đã biết, tướng quân thủ cửa thành nhất định phải là tướng quân trung thành, có thể tín nhiệm được!
Bằng không cửa thành lệnh có thể mở ra cửa thành đang phong bế, đương nhiên là thành chủ lệnh vẫn có quyền lực lớn hơn, nhưng chỉ sợ tên kia đột nhiên thả người vào thành mà ngươi lại không biết gì.
Nói như vậy, ở Thiên Diệt cổ thành, tướng quân thủ cửa thành Thiên Môn chính là tâm phúc của Thiên Hà, khó trách y có thể tiến vào phủ thành chủ, còn có thể dẫn Tô Vũ đến hậu điện gặp tượng đá.
Tô Vũ tiếp tục đúc thân, không chút hoang mang!
. . .
Ngày thứ 9 chớp mắt mà qua.
Ngày thứ 10, ngoại giới ồn ào náo động không thôi, làm sao bây giờ?
Mười ngày! Đã mười ngày rồi.
Cửa thành còn chưa có dấu hiệu mở ra!
Vài vị Nhật Nguyệt hậu kỳ vẫn ổn, mấy vị sơ kì thì đã bị tử khí ăn mòn, bọn họ sợ hãi, không biết nên tiếp tục chờ hay nên biến đổi thành cư dân, nếu không thì bọn họ sẽ sớm bỏ mạng.
. . .
Ngoại giới.
Đông Liệt cốc.
Vô địch Nhân tộc còn chưa rời đi.
Gần đây tình hình không quá tốt, phần lớn vô địch đều trấn thủ nơi đây.
Giờ phút này bọn họ lại bàn tán về Tô Vũ.
Diệt Tằm vương mới từ Nhân cảnh tới không lâu, kinh ngạc cảm thán: “Giỏi thật, mười ngày rồi! Vậy mà tiểu tử kia còn chưa chết, đúng là không phục không được! Ta cảm thấy mấy tộc Thần Ma lại phải kêu cha gọi mẹ, tính ra thì đã chết không ít Nhật Nguyệt!”
Còn chết nhiều hơn khi đại chiến với bọn họ vài thập niên trước, mà đây chỉ là số liệu công khai thôi.
Ngoài ra còn đám gia hỏa bị ám sát nhưng không công bố, vậy thì không tính.
Đại Minh vương cười ha hả: “Một mình Tô Vũ chơi chết Nhật Nguyệt, không kém gì mấy người chúng ta, ở Nhân cảnh, tiểu tử kia đã chơi chết không ít, tới chiến trường Chư Thiên lại giết được càng nhiều hơn! Ta thấy một đám Vĩnh Hằng có khi còn không giết được nhiều bằng hắn.”
Cách đó không xa, một tôn quang ảnh đạm mạc nói: “Giết Nhật Nguyệt thì sao, tác dụng của Vĩnh Hằng không phải là giết người mà là uy hiếp, nếu muốn giết, bao nhiêu Nhật Nguyệt đến đây thì cũng có thể giết chết hết!”
Đại Minh vương cười tủm tỉm, “Vậy ư? Có 10 Hạ Long Võ, 10 Diệp Bá Thiên đến đây, ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh chết bọn họ, hay là bọn họ sẽ đánh chết ngươi?”
“...”
Cút đi!
Vô địch vừa nói chuyện không muốn để ý đến ông, kẻ này chỉ giỏi mồm miệng, ý ta là Nhật Nguyệt nói chung, chứ ai bảo hai tên Nhật Nguyệt kia, sao ngươi không nói luôn là đám Nhật Nguyệt trên Chứng Đạo bảng đều tới đây đi.
Đại Minh vương cười một trận, sau đó trở nên nghiêm túc: “Chư vị chỉ đứng xem như vậy sao? Vạn tộc liên tiếp vây giết hắn, mà Nhân tộc lại chỉ làm ngơ, như vậy có phải không thích hợp hay không? Đây không phải lần đầu tiên, lần đầu tiên thì có thể nói rằng Nhân tộc chưa kịp cứu viện, lần thứ hai có thể nói là không đủ sức, lần thứ ba, lần thứ tư...”
Ông thở dài, “Nhân tộc... Thật sự tới nông nỗi này rồi sao?”
Tiếng thở dài của ông làm vài người hơi chấn động.
Đúng vậy, Tô Vũ không chết.
Không chết, không có nghĩa là Nhân tộc giúp được gì, vạn tộc đều chú ý, cũng đều nhìn thấy!
Tô Vũ liên tiếp bị vây sát, trừ Đại Hạ vương và Đại Minh vương từng đến một lần, thời điểm khác lại đều bất lực, chỉ có thể đứng nhìn, chỉ có thể xem diễn, uy nghiêm của Nhân tộc vẫn còn ư?
Mọi người yên lặng.
Một lát sau, Đại Minh vương cười nói: “Thôi, tiếp tục chờ xem! Để xem rốt cuộc khi nào Tô Vũ mới chết! Dù hắn giết được bao nhiêu Nhật Nguyệt thì cũng không liên quan gì đến chúng ta, hắn cũng không tính là Nhân tộc, đừng xem hắn là Nhân tộc là được, khai trừ hắn đi, Tô Vũ không phải Nhân tộc! Về sau cứ xử lý như vậy đi, kẻ bị giết sẽ không phải là Nhân tộc, lần sau chúng ta thương thảo xem khi nào khai trừ nốt mấy người như Hạ Long Võ, Chu Phá Thiên,... loại bỏ Nhân tịch!”
“Đại Minh vương, không phải chúng ta không cứu, là...”
“Là bất lực?”