“Là bất lực?”
Đại Minh vương phì cười, “Ta hiểu mà, không sao đâu, nói thật, vì Tô Vũ mà hi sinh các cường giả khác cũng không có lời! Dù sao hắn cũng sẽ chết! Lần sau cứ vậy đi, ai trong chúng ta sắp chết, mọi người không cần đi cứu, dù sao cũng chết, để cứu một người mà để mất nhiều người hơn, vậy thì còn cứu cái gì! Còn nữa, ai chứng đạo thì tự cầu may mắn đi, đừng cầu chúng ta, dù sao cũng chết, vì một người chứng đạo mà hi sinh Vĩnh Hằng, làm thế để làm gì?”
Đại Minh vương cười lớn: “Như vậy nhé, lần sau mặc kệ là ai gặp nguy hiểm thì đều khai trừ Nhân tịch hết, dù sao cũng bỏ mạng, tốt nhất là không cứu, cứu thì tổn thất rất nhiều, phí công phí sức!”
“Đại quân khai chiến, chiến bại thì cũng mặc kệ luôn, dù sao cũng thua, chết thì thôi, chả sao cả, bằng không tổn thất sẽ lớn hơn nữa!”
“Nhân cảnh bị đánh phá cũng chẳng sao, không nên chống lại, chống lại sẽ chết càng nhiều người, không có lời!”
Đại Minh vương cười tủm tỉm, “Cứ như vậy, chỉ cần chúng ta cảm thấy không có lời, vậy thì không cần để ý tới, đúng không? Giải thích vậy đúng chứ? Ta nói không sai chứ? Ai phản đối đi xem nào?”
Có người trầm giọng nói: “Đại Minh vương, không giống nhau...”
Đại Minh vương hỏi ngược lại: “Ồ, vậy ngươi nói xem, sao lại không giống? Ta hỏi nhé, Tô Vũ có phải Nhân tộc không? Là thiên tài Nhân tộc đúng không? Hắn đã chết chưa? Hắn bẫy chết hơn mười vị Nhật Nguyệt, rốt cuộc hắn là anh hùng hay là cẩu hùng?”
“Hắn bị cường giả vạn tộc vây sát không phải chỉ mới 1 - 2 ngày, đúng không?”
“Nếu các ngươi đổ lý do tại hắn trêu chọc vô địch, chọc đến Thần Ma... Vậy ta hỏi các ngươi một câu, Ma Đa Na giết mấy chục Nhật Nguyệt Nhân tộc, các ngươi muốn đi giết gã, Ma tộc có nói rằng Ma Đa Na đáng chết, bởi vì gã trêu chọc Nhân tộc, trêu chọc Vĩnh Hằng Nhân tộc không?”
“Ha ha!”
Tiếng cười trào phúng truyền ra, Đại Minh vương không nói nữa, ông đứng dậy, bảo: “Ta ra ngoài đi dạo một vòng rồi về nhà thăm con cháu, gần đây bên này không có gì nguy hiểm, mọi người đều đang chú ý đến Tô Vũ hết rồi, có việc thì gọi ta, ta sẽ xem có đáng giá hay không rồi suy xét việc tới đây!”
“. . .”
Bốn phía tĩnh mịch.
Nơi xa, Đại Tần vương bình tĩnh, để mặc ông rời đi, không hề nói cái gì.
Một lát sau, Đại Minh vương đi rồi, Đại Tần vương mới mở miệng: “Đại Chu vương, Đại Hạ vương, Diệt Tằm vương, Đại Hán vương, bốn người các ngươi tấn công Long Tằm giới, diệt Long Tằm nhất tộc đi!”
“Lão Tần...”
Có người chấn động, Đại Tần vương bình thản nói: “Bắt nạt kẻ yếu mà thôi! Đấu không lại Thần Ma, chẳng lẽ không đánh được tiểu tộc sao? Đi đi, Vương Hổ, ngươi vẫn luôn muốn báo thù, vậy đi báo thù đi! Lần này Diệt Tằm vương tiên phong, ba người khác nghe lệnh Diệt Tằm vương, đánh chết Long Tằm, giải tán Long Tằm giới!”
Trong đám người, Diệt Tằm vương nghe vậy thì kinh hỉ, nhanh chóng đáp: “Lão Tần, hay lắm! Ha ha ha! Ta đã muốn làm vậy từ lâu mà mãi không có cơ hội! Đi thôi, ta quen đường, ta đến Long Tằm giới vài lần rồi, một mình ta thì không làm gì được Long Tằm vương, ở bổn giới, thực lực gã mạnh hơn...”
Đại Tần vương bình tĩnh nói: “Đi đi, đi nhanh về nhanh, cẩn thận Thần Ma cứu viện! Nhân lúc sự chú ý của bọn họ dồn hết vào cổ thành, các ngươi chờ có Vĩnh Hằng tiến vào khu vực cổ thành, khiến thế cục cổ thành rung chuyển, lúc ấy lập tức tấn công Long Tằm giới, diệt toàn giới!”
“Rõ!”
Lúc bấy giờ, vài vị vô địch cường đại giống như quân nhân, sôi nổi ứng lệnh.
Tại đây, Đại Tần vương mới là chủ tướng.
Có vô địch muốn nói gì đó, Đại Tần vương liếc qua, nhìn về phía mọi người, đạm mạc nói: “Cứ như vậy đi! Tuy Nhân tộc yếu nhưng cũng không yếu đến nỗi bị kẻ khác khinh thị! Huyền Khải giới bị Thiên Đúc chặn cửa, hiện tại còn mấy tộc Thần Ma Tiên Long Hầu Minh, bọn họ đều rất cường đại, trước mắt Nhân tộc không nên tuyên chiến với những kẻ này, khai đao với Long Tằm giới, cho chư thiên vạn tộc biết rằng Nhân tộc ta chưa đến mức không dám đối địch với tiểu giới!”
Ông lạnh lùng nói: “Đại Minh vương nói không sai, chỉ biết thoái nhượng thì kết cục sẽ là gia tăng tốc độ diệt vong của Nhân tộc, để đám cổ tộc, bách cường tiểu tộc càng xem thường Nhân tộc, nghĩ rằng Nhân tộc dễ bắt nạt!”
Ông lạnh lùng tuyên bố: “Bốn vị Vĩnh Hằng cường đại, ta muốn các ngươi diệt sạch Long Tằm giới! Giết Vĩnh Hằng uy hiếp chư thiên, có lẽ chư thiên vạn tộc đã lâu chưa được thấy một màn này rồi!”
Bốn vô địch cường hãn lập tức gật đầu rồi trốn vào hư không, nhanh chóng biến mất.
Các vô địch khác thì đều trầm mặc, không ai nói gì.
Đại Tần vương nhìn về phương xa, ánh mắt biến ảo, có chút phiền muộn.
Đúng vậy, chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu.
Sáu tộc Thần Ma Tiên Long Minh Hầu đều rất mạnh, dù là Viên Hầu nhất tộc thì cũng có gần 10 vị vô địch, xếp hạng 12 trong vạn tộc.
Nếu đánh những chủng tộc kia thì chư thiên sẽ bùng nổ đại chiến.
Hiện giờ Nhân tộc chỉ có thể đánh Long Tằm giới.
Để tiểu giới cảm nhận được uy nghiêm của Nhân tộc... Mặc dù, cái uy nghiêm này thật nực cười!
Thần Ma Tiên mới là chủ đạo!
Mà Nhân tộc chỉ dám làm như thế, cũng chỉ có thể làm như thế!
Đại Tần vương cảm thấy buồn cười, nhưng hơn hết ông cảm thấy thật bất lực.
Đại Tần vương không thể không giả vờ rằng mình rất tự tin, ông không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ uể oải, mất mát của ông.
Ông bất lực!
Ông chỉ có thể làm như thế, chỉ có thể khiến mọi người thấy rằng Nhân tộc rất mạnh, vẫn còn có thể dũng mãnh chiến đấu.
Trên thực tế, hiện tại ông chỉ có thể miễn cưỡng trấn thủ tiền tuyến.
Còn Tô Vũ ở Tinh Thần Hải xa xôi... Xin lỗi, ta bất lực, ta không thể thay đổi cái gì, không thể làm gì, bởi vì phía sau ta là Nhân cảnh, là hàng tỉ sinh linh.
Giờ khắc này, tâm tình Đại Tần vương rất phức tạp.
Ông tọa trấn Đông Liệt cốc đã 400 năm, 400 năm qua, đây là lần đầu tiên ông thấy tâm trạng tụt dốc đến thế, không, lần trước cũng từng có, là khi Diệp Bá Thiên bị giết, nhưng lần ấy, ông lại cảm thấy quá đột ngột.
Lần này thì không như vậy.
Tô Vũ bị vây khốn trong thành đã hơn một tháng, Phù Thổ Linh đã xuất quan, mà Tô Vũ vẫn còn bị vây khốn ở đó.
Hơn một tháng, thời gian như vậy đã đủ để vô địch qua lại mấy chục lần!
Nhưng Tô Vũ vẫn bị người bao vây, truy sát.
Dù ông có thể bóp chết đám Nhật Nguyệt kia, nhưng ông không thể làm vậy, không thể đến giết chết bọn họ.
Đại Tần vương nhắm mắt, ta hy vọng, đây là lần cuối cùng ta bất lực.
Ta hy vọng, sẽ không có lần tiếp theo.
Tiếp theo... Hạ Long Võ sẽ chứng đạo!
Tần thương cũng nên dính máu rồi.
Đại Tần vương yên lặng nói với chính mình, không thể lui nữa, lui nữa cũng không còn đường.
Còn tiếp tục lui thì một chút lòng tin cuối cùng của Nhân tộc sẽ bị mài sạch.
Giờ khắc này, trong đám vô địch, có người trầm mặc, có người nghẹn khuất, có người sát khí bừng bừng, có người. . . lại không để bụng.
Có vô địch muốn nhúc nhích một chút, thanh âm lạnh băng của Đại Tần vương bất chợt truyền đến: “Đừng cử động, đừng đi đâu, đừng truyền âm, đừng dùng Liệp Thiên bảng! Long Tằm giới chưa diệt, bất cứ kẻ nào cũng không được rời đi, nếu không... Ta không giết được cường giả vạn tộc, nhưng không ngại giết vô địch Nhân tộc để tế cờ!”
Bốn vô địch đến đồ diệt một giới, nếu bại lộ, có lẽ sẽ bị người vây giết!
Giờ khắc này, Đại Tần vương nói toạc ra sự hoài nghi trong lòng các vô địch!
Trầm mặc!
Tĩnh mịch!
Thời khắc này, không gian tĩnh mịch hơn bất cứ thời khắc nào khác, giờ khắc này, cột sống Nhân tộc, người mạnh nhất Nhân tộc, Đại Tần vương tự mình bại lộ bí mật đau đớn nhất.
Nhân tộc, có phản đồ!
Phản đồ, là vô địch!
Phản đồ, có lẽ đang ngồi ngay giữa bọn họ, Đại Tần vương đã nói rõ, ông không ngại giết người này, nhưng tiền đề là người này bại lộ.
Đây cũng là thái độ của Đại Tần vương!
Chỉ cần ngươi lộ ra dấu vết, ta sẽ phát hiện ra, ta sẽ giết ngươi!
Ông sẽ không làm ngơ như năm xưa, không giả vờ không biết chỉ vì muốn Nhân tộc giữ lại một vị vô địch.