Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm.
Sắc mặt Nhật Nguyệt hậu kỳ Long Tằm tộc khẽ biến, thấp thỏm quát: “Tô Vũ, đừng châm ngòi, ngươi hãy nhanh mở cửa thành ra, nếu không 3 ngày sau vô địch đến, chắc chắn ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”
“Ha ha!”
Thanh âm Tô Vũ chấn động cổ thành: “Ta sẽ chết không có chỗ chôn? Vô địch tới à? Nào, nào, mau bảo bọn họ tới đi, không tới chính là tôn tử! Ta ở phủ thành chủ chờ bọn họ, vô địch mà không tới giết ta, bọn họ chính là tôn tử của ta, có dám đến không? Long Tằm tiểu tộc mà cũng dám nói nhăng nói cuội trước mặt ta!”
Cường giả Long Tằm tộc biến sắc, trong lòng thầm mắng!
Ngươi ở trong phủ thành chủ, vô địch chắc chắn sẽ không tiến vào, có giỏi thì ngươi ra đi, ta sẽ là người đầu tiên giết chết ngươi!
Những người khác không hề nói chuyện.
Trong đám cường giả tiểu tộc có người biến sắc, Nhật Nguyệt cửu trọng Ma tộc khẽ nhíu mày, quát: “Đủ rồi! Chớ nghe lời hồ ngôn loạn ngữ của Tô Vũ, dù giết chúng ta thì các ngươi cũng trốn không thoát, nếu đi ra ngoài... Bên ngoài có vô địch!”
Nghe vậy, ánh mắt vài vị Nhật Nguyệt tiểu tộc đều trở nên ảm đạm!
Vừa rồi quả thật đã có người động tâm.
Nhưng đối phương nói vậy, bọn họ lại tuyệt vọng.
Đúng vậy, không giết được.
Nhật Nguyệt cửu trọng Ma tộc lại nói: “Ta sẽ liên hệ Ma vương tộc ta để xem có thể mau chóng phá thành hay không, chư vị đừng nóng nảy!”
Gã phải thử một lần.
Bằng không nếu những người này bị ép tới đường cùng thì cũng không phải chuyện tốt.
Dù sao thì vẫn có cường giả chủng tộc phụ thuộc.
Tử Ma lập tức dùng điểm bảng liên hệ Ma vương Ma tộc.
Một lát sau, gã nhận được câu trả lời.
Đám Nhật Nguyệt khát vọng nhìn gã, Tử Ma trầm mặc một hồi, rồi bình thản nói: “Ma vương đại nhân bảo chư vị tạm thời đừng nóng nảy, ngài đang chuẩn bị phá thành.”
“Chuẩn bị?”
Một vị cường giả Nhật Nguyệt ngũ trọng chờ mong hỏi: “Tử Ma đại nhân, hôm nay có thể phá thành không?”
Chuẩn bị, mất bao lâu?
Hiện tại sinh mệnh bọn họ đang trôi đi mỗi phút mỗi giây!
Tử Ma trầm mặc.
Vài vị Nhật Nguyệt vừa tuyệt vọng vừa uể oải, nhìn dáng vẻ này thì có lẽ hôm nay không thể phá thành.
Mấy người liếc nhau, chẳng lẽ phải biến thành cư dân cổ thành thật ư?
Nhưng... bọn họ không cam lòng!
Tu luyện trăm năm ngàn năm, thậm chí gần vạn năm, rồi để trở thành Hoạt Tử nhân sao?
Nhưng. . . đây là cơ hội cuối cùng để tồn tại.
Hay là chờ thêm 3 ngày, cùng mấy vị Nhật Nguyệt cao trọng lao ra ngoài?
3 ngày sau, chiến lực của bọn họ còn lại bao nhiêu cũng khó nói.
Vô địch phá thành, dẫn ra Tử Linh vô địch, Nhật Nguyệt hậu kỳ có hy vọng chạy thoát, nhưng bọn họ thì sao?
Một đám Nhật Nguyệt sắp chết biết chạy hướng nào?
Đúng lúc này, tiếng nói thâm thúy của Tô Vũ vang khắp toàn thành: “Muốn biến đổi thành cư dân cổ thành à? Sao chưa hỏi xem thành chủ là ta có đáp ứng không? Hay các ngươi cảm thấy, các ngươi trở thành cư dân thì thành chủ như ta không làm gì được các ngươi? Thậm chí các ngươi sẽ chờ cơ hội để thay thế ta trở thành thành chủ?”
Không ai đáp lời.
Tô Vũ lại nói: “Đừng ảo tưởng quá nhiều, các ngươi ngoan ngoãn chờ chết đi, ta không chấp nhận thì dù các ngươi có chuyển thành cư dân cũng không sống được!”
Có Nhật Nguyệt không nhịn được, rít gào: “Ngươi phải ép chúng ta chết như vậy sao?”
“Ấu trĩ, sống một đống tuổi vậy mà còn không nhìn thấu, nói ra lời ấu trĩ như thế, khó trách chỉ là Nhật Nguyệt tiểu tộc! Cá lớn nuốt cá bé là chân lý trong thiên địa! Các ngươi phụ thuộc đại tộc, muốn ép chết Tô Vũ ta trước còn dám lật mặt nói ta ép các ngươi chết? Cho các ngươi cơ hội mà không quý trọng! Ta không muốn nhiều lời nữa, có nói cũng vô ích, Tinh Hồng cổ thành không nhận kẻ vô dụng, Nhật Nguyệt cũng vậy, dù các ngươi biến đổi thành cư dân thì cũng phải lập công, nếu không... Các ngươi chờ chết đi!”
Nhật Nguyệt vừa mới rít gào hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là thành chủ, nhưng ngươi chỉ là Lăng Vân, một khi phong thành vô dụng với chúng ta, ngươi chẳng là cái thá gì nữa. Ngươi có thể làm khó được ta sao?”
Khi tử khí vô dụng, hắn ta còn sợ Tô Vũ sao?
Nghĩ gì vậy?
Dù sao hắn ta cũng là cường giả Nhật Nguyệt tứ trọng, sao phải sợ một Lăng Vân cỏn con?
Dù Tô Vũ từng giết Nhật Nguyệt Hồng Oa tộc, nhưng kẻ kia không thể so với hắn ta.
“Ồ, kiêu ngạo thật đấy!”
Tô Vũ bật cười, giờ phút này hắn đang ở trong một gian cổ phòng cách rất xa, thưởng thức thành chủ lệnh, nở nụ cười.
Kiêu ngạo thật!
Nhưng hắn ta nói không sai, bọn họ mà trở thành cư dân, nếu không luyện hóa lệnh bài, muốn đối phó bọn họ cũng không dễ.
Phong thành cũng vô dụng!
Tử Linh xuất hiện, những người này chỉ cần trốn vào cổ phòng thì Tử Linh sẽ không chủ động công kích.
Cho nên đám Nhật Nguyệt kia mới dám kiêu ngạo như thế.
Đến thời điểm bất chấp tất cả, biến đổi thành cư dân rồi thì sao bọn họ phải sợ Tô Vũ?
Tô Vũ không giống thành chủ khác có thể chiến vô địch ở trong thành.
Ở trong thành, giỏi lắm thì Tô Vũ đối phó được Nhật Nguyệt sơ kỳ mà thôi.
“Thực lực không đủ, đã sắp chết rồi mà bọn người kia còn kiêu ngạo như vậy!”
Tô Vũ cảm khái, lúc này hắn đã sắp hoàn thành 53 đúc.
Một khi hoàn thành, lực lượng thân thể hắn sẽ vượt qua 28 vạn khiếu, nhưng như vậy cũng chỉ có thể so với đám Nhật Nguyệt nhất trọng của chủng tộc rác rưởi như Hồng Oa mà thôi, vẫn cách tứ trọng rất xa.
Một trọng của Nhật Nguyệt chênh lệch bao nhiêu, Tô Vũ không quá rõ ràng.
Hắn chỉ biết rằng Nhật Nguyệt hậu kỳ rất mạnh, mạnh đến đáng sợ.
“Kiêu ngạo vậy sao?”
Tô Vũ ngẫm nghĩ, bất đắc dĩ lắc đầu, thôi, ngươi cứ kiêu ngạo đi.
Ta đúc thân thêm vài lần nữa, sau đó cắn nuốt tinh huyết Nhật Nguyệt trung kỳ thử xem, rồi ta sẽ chậm rãi xử lý ngươi!