Giờ này khắc này, tâm trạng Tô Vũ phức tạp đến mức chỉ có thể dùng mặt nạ để che đi khuôn mặt, hắn không muốn bị kẻ khác nhìn thấy vẻ thất thố và mờ mịt của mình.
Ta... Không cần!
Thật sự không cần trả giá vì ta!
Ta sợ!
Vất vả lắm ta mới hạ quyết tâm, ta chỉ là ta, mà không phải là Tô Vũ của Nhân tộc, đừng kéo ta vào, đừng cho ta thêm hậu tố, mà nay Đại Tần vương lại nói, hắn là Tô Vũ của Nhân tộc!
Tâm tình Tô Vũ phức tạp, hắn đóng cửa, đi vào nhà, một lúc sau, hắn lại mở cửa lao ra ngoài thành!
Ta mặc kệ, không liên quan đến ta!
Ta không muốn nghe!
Ta làm chuyện của ta, các ngươi giết của các ngươi, không quan hệ đến ta, ta không muốn nghe, cũng không cần các ngươi trợ giúp, ta chỉ là ta, ta là Tô Vũ, không phải Tô Vũ của chủng tộc nào cả, không phải!
Tô Vũ 19 tuổi, tâm tình chịu đả kích thật lớn.
Có kích động, có oán giận, có không tình nguyện, cũng. . . có một chút kiêu ngạo.
Thấy không?
Lão tử có chỗ dựa!
Rất nhiều vô địch đấy, thấy được không?
Dám đụng đến ta, Nhân tộc sẽ giết vô địch cả nhà ngươi!
Có điều, Tô Vũ lại cố gắng giấu tất cả cảm xúc này vào sâu trong đáy lòng, không được, ta không thể bị ảnh hưởng, ta không cần ân huệ đó, Nhân tộc không hữu hảo với sư phụ ta, sư tổ ta, với Liễu lão sư, với đa thần văn hệ!
Ta không nhận nhân tình của các ngươi!
Sư bá của ta còn đang lưu lạc, sư phụ ta và sư tổ còn đang chịu khổ ở Đại Hạ phủ, Liễu lão sư đang chịu khổ ở chiến trường Chư Thiên... Ta không cần!
Tô Vũ thôi miên chính mình!
Mặc kệ đi!
Hắn nhanh chóng ra khỏi thành, lao vào Tinh Thần Hải, nhanh chóng càn quét khắp nơi, hóa thành Thủy Nhân, không có gì tốt hơn chuyện tìm kiếm chí bảo chịu tải!
Ta chỉ nghĩ đến chí bảo chịu tải!
Ngoài ra, ta hoàn toàn không biết gì khác.
Hắn không biết nên điều chỉnh cảm xúc bản thân thế nào, chỉ có thể dùng việc tìm kiếm bảo vật để làm phân tâm chính mình.
. . .
Giờ khắc này, không chỉ mình Tô Vũ chấn động.
Toàn bộ chiến trường Chư Thiên trầm mặc một lúc lâu, sau đó hoàn toàn an tĩnh.
Vô địch trở về, Nhật Nguyệt trở về.
Hôm nay, quá nhiều đại sự đã xảy ra.
Thần Ma có bốn vị vô địch bị thương, lúc trước có 10 vị vô địch, trong đó 6 vị đã mất tam thế thân, trong một tháng ngắn ngủi, 10 vị vô địch bị thương nặng, một vị vô địch ngã xuống!
Trong đó, Thần Ma Long Tiên có hai vị vô địch trọng thương!
Minh tộc cũng có một vị vô địch bị thương nặng.
Các đại cường tộc đều tổn thất, chỉ có Nhân tộc là không hề gì.
Hôm nay, 5 vị Nhật Nguyệt hậu kỳ đã chết, nhưng kết cục này có vẻ bé nhỏ không đáng kể!
So với cái chết của vô địch, cái chết của những người này quá hèn mọn!
Chết rồi cũng chẳng có mấy người nhớ đến bọn họ.
. . .
Hôm nay, thanh danh Nhân tộc lại truyền khắp chư thiên.
Vô số tiểu tộc kinh sợ!
Đây là chủng tộc bá chủ, còn là cộng chủ thượng cổ, dù xuống dốc thì không phải ai cũng có thể trêu chọc!
Viên Hầu tộc, Minh tộc, vô địch nhanh chóng tụ tập, củng cố thông đạo thế giới.
Huyền Khải tộc, Huyền Khải vương cho người chuyển lời đến Nhân tộc, gã đã biết sai rồi.
Thần Ma cũng nhanh chóng thu hẹp phòng tuyến, bách cường chủng tộc, vô địch các tộc nhanh chóng cấu kết, chuẩn bị đề phòng, có lẽ đại chiến chư thiên sắp bùng nổ!
Tinh Hồng cổ thành hoàn toàn an tĩnh.
Hai vị Nhật Nguyệt chưa chết không dám ra khỏi cổ phòng một bước, bọn họ run bần bật, Nhật Nguyệt đã biến đổi cũng thế, bọn họ giữ yên lặng tuyệt đối, không dám phát ra bất kì thanh âm nào!
Cổ thành rộng lớn, khi Tô Vũ mang theo bảo vật trở về, trên đường đi, hắn không thấy bất cứ ai!
“Hai kiện vật chịu tải...”
Tô Vũ vui mừng, lòng vui sướng khi đếm tiền làm hắn quên mất chuyện lúc trước, chuyện đó liên quan gì đến ta, ta không nhớ!
Ta chỉ nhớ rằng ta đã lấy được hai kiện chí bảo.
Không tồi chút nào!
Nhưng hình như đâu chỉ có vậy, rõ ràng phải nhiều hơn.
Bốn vô địch, hình như kẻ nào cũng mất đi thế thân!
Chẳng lẽ đã bị đánh nát?
Lần trước cũng có khả năng như thế, cho nên hắn chỉ thấy một kiện bảo vật thuộc về Minh tộc.
Lần này hắn may mắn hơn, tìm được hẳn hai kiện!
. . .
Trong nháy mắt khi hắn vào thành.
Ngoài thành.
Hạ Long Võ cầm một thứ, nhìn Tô Vũ đã biến mất sau cửa thành, lại nhìn bảo vật trong tay, y bật cười, tên này nhanh thật!
Thôi, tự nhiên có được một kiện bảo vật cũng không tồi!
Ngay sau đó, Hạ Long Võ quay đầu nhìn về phía phương hướng hồng quang chiếu rọi, cười lạnh một tiếng, Long Tằm vương... bốn vô địch giết gã, gã chết cũng đáng!
Hạ Long Võ lại nhìn về phía nội thành, nhìn phương hướng tượng đá, y hơi kiêng kị, đồng tử co lại, lập tức biến mất tại chỗ.
Tượng đá này không thể trêu vào.
Trong thành, tượng đá mở mắt nhìn y rời đi, không nói gì thêm, đi là tốt, đỡ công mình phải xử lý, tuy rằng mình rất muốn ra ngoài, nhưng... nên cho Tô Vũ thời gian tu chỉnh thì hơn.
Nhân tộc vẫn rất mạnh, Vĩnh Hằng mà nói giết liền giết, tượng đá thầm nghĩ, chủng tộc này vẫn mạnh như xưa giờ.
. . .
Chiến trường Chư Thiên, hôm nay, bốn phương chấn động.
Còn Tô Vũ - nhân vật trung tâm của mọi chuyện... Có người suy đoán hắn đã chết, có người thì không xác định, Tô Vũ có vận khí lớn đến vậy, hắn thật sự đã chết sao?
Nhưng có một vài người đã nhìn thấy, lúc đó Lạp Đức Ma vương đánh một chưởng phá nát phủ thành chủ, khiến tượng đá đích thân ra mặt phản kích.
Trong tiềm thức của mọi người đều chắc chắn rằng Tô Vũ ở trong phủ thành chủ.
Nếu hắn không ở trong phủ thành chủ, vậy cường giả Thần Ma chặn cửa nửa tháng không phải là chuyện cười sao?
Tô Vũ đã chết hay chưa, ngày đó hắn ở đâu?
Ở bên cạnh tượng đá, hay là một mình ở trong phủ thành chủ?
Mà hiện tại, vấn đề sống chết của Tô Vũ không quá quan trọng, bởi vì nếu hắn chưa chết thì cũng không còn ai dám đến gây chuyện nữa, đã có quá nhiều cường giả Nhật Nguyệt chết vì Tô Vũ, ngay cả vô địch cũng có một đám gặp tao ương.
Nếu Tô Vũ còn sống... chắc có người sẽ tin tưởng rằng Tô Vũ có khả năng nghịch chuyển âm dương, hướng tử cầu sinh, thoát khỏi trạng thái Hoạt Tử nhân.
Nhân vật yêu nghiệt như vậy, mọi khả năng đều có thể xảy ra!