Đại Tần vương hỏi thẳng: “Lão Chu, mấy người Phá Long tu luyện đa thần văn à?”
Nghe vậy, không ít người nhìn về phía Đại Chu vương.
Chỉ có Đại Tần vương mới dám hỏi trực tiếp như thế.
Đại Chu vương trầm mặc một lúc, cuối cùng lắc đầu: “Không phải.”
Đại Tần vương gật đầu, không hỏi nữa, y nói không phải vậy chính là không phải.
Nghĩ vậy, ông nhìn quanh một vòng: “Ta biết, có vài người ngầm bồi dưỡng không ít thiên tài, không ít cường giả đa thần văn hệ chinh chiến ở tiểu giới, thiên phú không tồi, thực lực cũng không tồi, thậm chí trở thành bá chủ một phương trong tiểu giới!”
Mọi người không hé răng.
Đại Tần vương lại nói: “Nhưng những người này thật sự có thể trở thành trụ cột sao? Trở thành kẻ mở ra lá chắn cho Nhân cảnh sao? Tung hoành ở tiểu giới, nhưng đều là tiểu giới do chúng ta khống chế, Nhân tộc là bá chủ, bọn họ nể tình, không bày ra thực lực cường đại thật sự! Ta cảm thấy sớm muộn gì cũng phải phái những người này ra ngoài lịch lãm mới được, mãi tung hoành ở tiểu giới, tương lai sẽ có cực hạn, những tiểu giới đó còn chẳng có Vĩnh Hằng, ếch ngồi đáy giếng không phải chuyện tốt!”
Tiểu giới do Nhân tộc khống chế, thường kẻ mạnh nhất chỉ là Nhật Nguyệt.
Vô địch đều sẽ không đến đó!
Tiểu giới như vậy có lẽ có thể bồi dưỡng thiên tài, nhưng không ra khỏi nơi nọ thì Đại Tần vương cảm thấy tầm mắt bọn họ sẽ không đủ cao.
Xem đi!
Ở chiến trường Chư Thiên, Nhật Nguyệt hoành hành, vô địch cũng chạy khắp nơi.
Như Tô Vũ, hắn đã chứng kiến bao nhiêu lần vô địch đại chiến.
Thấy quá nhiều Nhật Nguyệt và vô địch, ở trong mắt Tô Vũ, Nhật Nguyệt là cường giả, nhưng không phải là bá chủ, vô địch là bá chủ, nhưng cũng không thể hoành hành vạn giới, dù là Bán Hoàng thì cũng không thể hoành hành vô địch ở trong chư thiên vạn giới.
Mà trong tiểu giới, Nhật Nguyệt có khả năng chính là bá chủ một phương, là sự tồn tại cấp bậc lão tổ.
Đánh chết một cường giả Sơn Hải có lẽ sẽ khiến tiểu giới chấn động.
Mà ở chiến trường Chư Thiên, Sơn Hải chết cũng chẳng gợn lên bất cứ sóng gió nào.
Đây là vấn đề tầm nhìn.
Thiên tài tiểu giới có lẽ mục tiêu phấn đấu chỉ là Sơn Hải Nhật Nguyệt, mà thiên tài trên Liệp Thiên bảng, mục tiêu của bọn họ đều là chứng đạo Vĩnh Hằng!
Đại Tần vương biết vài việc, thế nhưng ông không quan tâm.
Đây cũng là một phép thử.
Kỳ thật đây cũng là chuyện tốt, ít nhất giúp cho hi vọng của Nhân tộc tồn tại lâu hơn một chút.
Nhưng ông không ủng hộ việc ở lại tiểu giới, nguy hiểm trong tiểu giới còn không bằng ở Nhân cảnh, Nhân cảnh quét sạch tiểu giới mới để cho tiểu giới tồn tại, không có địch nhân cường đại quá mức.
Thiên tài Nhân cảnh nên ra ngoài mới phải.
Trong đám người, có vô địch khẽ gật đầu, “Nên ra ngoài, nếu không kiến thức quá ít, dù năm xưa chúng ta không có nhiều kiến thức, nhưng phải đến sau khi trải qua đại chiến chư thiên, chúng ta mới tiến xa hơn, trở thành Vĩnh Hằng...”
“Hiện giờ Nhân cảnh rung chuyển, không thì cho vài người trở về Nhân cảnh đi, cũng để lòng trung thành của bọn họ tăng lên, từ nhỏ không sinh tồn ở Nhân cảnh, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy Nhân cảnh thực xa lạ.”
“Vạn tộc sẽ sớm phái người lẻn vào, vừa vặn cho bọn họ kiến thức thực lực vạn tộc và cả những thiên tài cường đại thực sự.”
“Còn nữa, Tinh Vũ phủ đệ sắp mở ra, Nhân tộc còn chưa xác định danh sách, không thì để bọn họ cạnh tranh danh ngạch, không được vào Tinh Vũ phủ đệ cũng là một tiếc nuối!”
“...”
Mọi người mỗi người một ý, có nhiều người không bồi dưỡng, cũng có nhiều người âm thầm bồi dưỡng thiên tài.
Đại Tần vương nói không sai, việc cho thiên tài tiểu giới ra ngoài trải đời là rất cần thiết.
Giờ phút này, Đại Hán vương cười bảo: “Đi ra cũng không có vấn đề gì, ta chỉ sợ... ra ngoài, lại bị quét sạch một cách dễ dàng, vậy thì khó coi lắm.”
“Đại Hán phủ không bồi dưỡng ai ư?”
Đại Hán vương cười nhạt: “Có một ít, nhưng nói thật, lúc trước cảm thấy không tồi, nhưng hiện tại lại cảm thấy hơi kém một chút. Haizz, nếu xét về đa thần văn hệ thì một mạch của Đại Hạ Phủ là có hy vọng nhất, đáng tiếc. . .”
Đại Hán Vương lắc đầu, quả là đáng tiếc.
Một mạch tại Đại Hạ Phủ bị giám sát rất chặt!
Có vô địch nói: “Đại Hạ vương, thần văn chiến kỹ bia của đa thần văn hệ rốt cuộc là nằm trên người Tô Vũ hay trên người Trần Vĩnh? Không có thần văn chiến kỹ bia, khuyết thiếu thần văn chiến kỹ cường đại...”
Đại Hạ vương hờ hững: “Tự điều tra xem. Ta không biết! Sau khi Diệp Bá Thiên chết thì ta đã mặc kệ những chuyện này rồi!”
Có người nhíu mày, không nói gì nữa.
Nhưng không thể không nói, thần văn chiến kỹ bia của các đại phủ khác đều kém hơn của Đại Hạ phủ một bậc, hơn nữa thần văn chiến kỹ có thể lựa chọn cũng hữu hạn, nếu hậu nhân không thể truyền thừa thần văn chiến kỹ, vậy nó sẽ hoàn toàn chặt đứt truyền thừa.
Đại Hạ vương đã mặc kệ, bọn họ cũng không biết nói gì hơn.
Lúc này, Đại Tần vương lên tiếng: “Cứ như thế đi! Ta cũng không muốn nói gì thêm. Thời gian tới chư vị hãy tu luyện quanh Đông Liệt cốc, tránh bị hai tộc Thần Ma tìm được cơ hội!”
“Tiên tộc...”
“Tạm thời đừng để ý!”
“Đại Minh vương còn đang ở Nhân cảnh, cần triệu hắn trở về không?”
“Không cần, Nhân cảnh có một vị Vĩnh Hằng tọa trấn cũng là chuyện tốt, tránh khi xảy ra đại loạn lại không thể kịp thời trấn áp!”
“Hạ Long Võ còn đang ở chiến trường Chư Thiên, Đại Hạ vương, có phải hắn muốn chứng đạo hay không?”
“...”
Đám vô địch vẫn tiếp tục bàn tán, Đại Hạ vương thì lười để ý, đứng dậy đáp: “Việc chứng đạo của Long Võ phải xem cơ duyên, rốt cuộc có bảo hộ hắn hay không, mọi người tự suy tính, nếu thất bại... thì thôi!”
Dứt lời, ông biến mất tại chỗ.
Có người bật cười, “Tính tình lão Hạ vẫn vậy, đâu ai nói là sẽ không hộ đạo cho Hạ Long Võ đâu.”
Đại Tần vương cũng không nói nhiều, thân ảnh thoáng chốc tiêu tán theo.
Ông vừa rời đi, có người nhìn về phía Đại Chu vương: “Lão Chu, lần này Phá Long và Phá Thiên tính thế nào?”
Đại Chu vương ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy, khẽ cười đáp: “Bọn họ sẽ tự quyết định, chứng đạo không phải là việc có thể cưỡng cầu, Phá Long đã bắt giữ tam thế thân, Phá Thiên thì chưa, chưa chắc đã có thể đuổi kịp cơ hội lần này.”
Mấy người không hỏi tiếp nữa, rồi có người cười bảo: “Con trai của Đại Minh vương có vẻ không được, nhưng có khả năng lần này Ngưu Bách Đạo sẽ cùng chứng đạo.”
“Đây không phải chuyện chúng ta phải lo nghĩ!”
“...”
Các vô địch giải tán, Đại Chu vương mỉm cười, rồi cũng biến mất.