Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1614 - Chương 1614: Vô Địch Nhân Tộc (1)

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1614: Vô Địch Nhân Tộc (1)
 

Một tháng!

Một tháng sau sẽ tiến vào Nhân cảnh.

Hiện tại, tính thời gian thì đã là cuối tháng 8 năm 351 An Bình lịch tại Nhân cảnh, như vậy cuối tháng 9 hoặc là tháng 10 hắn mới có thể về đó.

“Một tháng... mình tiếp tục bế quan tu luyện đi, mình có rất nhiều tài nguyên, thích làm gì thì làm, tranh thủ tu luyện, đúc thân nhiều một chút mới được.”

Hiện tại Tô Vũ mới hoàn thành 53 đúc, cách 72 đúc còn xa.

Hắn vẫn thiếu 19 đúc nữa!

Một tháng có lẽ hoàn thành được thêm 5 đúc, càng về sau càng khó, thời gian cũng càng dài!

Tranh thủ trước khi tiến vào Nhân cảnh phải hoàn thành 58 đúc, đây là cơ hội quang minh chính đại trở về khó có được, hắn nhất định phải nắm chắc.

Đi theo thông đạo của Liệp Thiên các!

Như vậy mọi người đều nghĩ ta đang ở cổ thành, thậm chí cảm thấy ta đã chết, không ai biết được ta đã về tới Nhân tộc.

Còn đám Nhật Nguyệt trong thành, tính ra lần này có 12 vị Nhật Nguyệt vào được.

Mặc kệ bọn họ!

3 ngày sau cửa thành mở ra, 10 vị kia đều đã biến thành cư dân, hai vị còn lại... có lẽ hai kẻ này vẫn chưa từ bỏ ý định, đến lúc đó ta tiếp tục phong thành, các ngươi cũng nên hết hy vọng đi!

Có thêm vài cư dân Nhật Nguyệt cũng tốt. Lúc hắn không ở đây thì bọn họ cũng có thể hỗ trợ gánh vác tử khí một thời gian, đương nhiên khi hắn không ở đây thì vẫn phải gánh phần tử khí của mình, hơn nữa còn gấp đôi.

Còn kế hoạch tổng điều tra dân cư cổ thành, hiện tại chưa có thời gian làm, cứ từ từ đã!

Ngoài ra, hắn sẽ thử ném hộ vệ lệnh, tướng quân lệnh ra ngoài, để xem có ai nhặt được hay không, chưa chắc đám người kia đã biết những lệnh bài này có thể trở thành vật trung gian để thành chủ chia sẻ tử khí.

Chi bằng ném thẳng trước cửa nhà Nhật Nguyệt đi!

Trong lòng có tính toán, lần này Tô Vũ vẫn không bế quan ở phủ thành chủ, bên kia quá nguy hiểm, người ta muốn đánh thì sẽ tìm đến phủ thành chủ đầu tiên, lúc trước một chưởng của Lạp Đức Ma vương đã nhắc nhở Tô Vũ.

Tìm một gian cổ phòng, Tô Vũ bắt đầu cắn nuốt thiên địa huyền quang, chính thức bế quan.

Một tháng sau gặp lại!

. . .

Sau khi Long Tằm vương ngã xuống, đã có vài sự kiện nhanh chóng xảy ra.

Quanh Đông Liệt cốc có thêm một ít khí tức vô địch, vô địch hai tộc Thần Ma bắt đầu có xu thế vây khốn Nhân tộc.

Nhân tộc có không ít vô địch, lúc trước không để ý nên mới để vài kẻ trong số họ trốn đi diệt sát Long Tằm vương, hiện tại, vô địch hai tộc này bắt đầu chấn nhiếp Nhân tộc.

Nếu vô địch Nhân tộc lại chạy ra nữa, rất có khả năng sẽ bị vô địch hai tộc vây công.

Đông Liệt cốc, tiên phong doanh.

Một tòa đại điện bị cải tạo thành nơi vô địch tụ tập lâm thời.

Đại Tần vương bình tĩnh nói: “Đám người kia chặn ở đối diện Đông Liệt cốc, ta cảm thấy đây không phải là để vây khốn chúng ta, mà là khiến chúng ta không rảnh để canh phòng Nhân cảnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sắp tới sẽ có rất nhiều cường giả lẻn vào Nhân cảnh!”

Ông không ngốc, đám cường giả này làm vậy là muốn tạo cơ hội cho những người khác.

Chắc chắn sẽ có một bộ phận cường giả mượn cơ hội này để lẻn vào.

Một bên, Đại Tống vương khẽ cười, “Không thì chúng ta phái người đi tuần tra vô tận hư không một chút...”

Đại Tần vương xua tay: “Không cần, hơn nữa đi đơn độc cũng rất nguy hiểm, nhiều người đi thì e rằng bọn họ sẽ diễn giả thành thật, thật sự bao vây Đông Liệt cốc!”

Dứt lời, ông nhìn về phía Đại Hạ vương, trầm giọng hỏi: “Chuyện di tích Nam Nguyên là sao? Ngươi tọa trấn Nam Nguyên nhiều năm, chẳng lẽ trước đây không phát hiện?”

Đại Hạ vương đáp lại lạnh như băng: “Lúc trước không có gì dị thường, từ khi Tô Vũ nổi danh thì mới bị chú ý. Kỳ thật, năm xưa ta từng hoài nghi, Đông Nguyên, Tây Nguyên, Bắc Nguyên đều có di tích, có phải Nam Nguyên cũng có hay không, để Liễu Văn Ngạn đến Nam Nguyên cũng vì điều này, nhưng chưa từng phát hiện...”

Đúng là khó nói.

Một đám vô địch đều lâm vào trầm tư.

Đại Tần vương trầm mặc một hồi, mở miệng bảo: “Bởi vì Tô Vũ nên Nam Nguyên mới bị chú ý. Mà nay các tộc đều suy nghĩ rốt cuộc di tích Nam Nguyên cường đại đến mức nào mới có thể giúp Tô Vũ tuổi trẻ như thế mà nhẹ nhàng đứng đầu Thiên bảng, chém giết Nhật Nguyệt, gây ra sóng gió ngập trời! Thậm chí, lần này đóng cửa thành nửa tháng, chưa chắc Tô Vũ đã chết, có lẽ là có huyền cơ trong đó! Ngoài ra, việc tượng đá ra khỏi thành là chuyện trước đây chưa từng xảy ra, có lẽ cũng liên quan đến Tô Vũ... Phải biết rằng, chiến trường Chư Thiên có 36 tòa cổ thành, đây là một thế lực vô cùng khổng lồ!”

Hiện tại, rất nhiều người đều đặt hy vọng lên Nam Nguyên.

Nếu có thể làm tượng đá ra khỏi thành... vậy có thể thu 36 tượng đá thượng cổ này vào thế lực của mình hay không?

Nếu có thể, vậy phải làm cho bằng được!

Đại Tần vương ngưng trọng nói: “Tượng đá rất mạnh! Thực lực Lạp Đức không yếu nhưng lại bị đánh bại dễ dàng, dù thực lực đối phương không bằng ta thì chênh lệch cũng không lớn, có thể so được với đám lão Hạ...”

Đại Hạ vương xụ mặt không nói lời nào.

Đừng mang ta ra so sánh!

“Một hai tượng đá thì không bằng Bán Hoàng, nhưng vài tượng đá liên thủ, có lẽ có thể địch nổi Bán Hoàng!”

Đại Tần vương hít sâu một hơi: “Mà ước chừng có 36 tôn tượng đá như vậy, còn có Tử Linh quân chủ nữa, 36 tòa cổ thành, thực lực không kém bất kỳ thế lực lớn nào!”

Một thế lực rất cường đại, phải được coi trọng.

Ông ngẫm nghĩ rồi nói: “Đại Hạ Phủ hoặc Đại Minh Phủ phái người đến đó, tốt nhất là gặp được Tô Vũ để hỏi về việc này, nếu Nhân tộc được 36 cổ thành tương trợ, Thần Ma nhất thể, Nhân tộc liên minh cùng cổ thành cũng không sợ Thần Ma!”

Đây là đại sự.

Đại Hạ vương không ôm hy vọng, “Khó, huống chi... một kích của Lạp Đức, hắn còn sống sao?”

Có người đề nghị: “Triệu Tô Long đến, dùng tinh huyết Tô Long tra xét xem.”

“Tô Vũ đã trở thành hoạt tử nhân, dùng tinh huyết Tô Long cũng chưa chắc có thể tra xét được tình huống của hắn.”

“Không cần làm thế, vả lại nếu Tô Vũ không chết, biết chúng ta làm vậy thì hắn sẽ sinh ra địch ý.”

“Địch ý? Vì hắn, Nhân tộc đã giết một tôn Vĩnh Hằng, khiến Đông Liệt cốc bị bao vây, Tô Vũ hắn không nhớ chút ân tình nào sao?”

“...”

Vài vị vô địch tranh cãi một trận, Đại Tần vương giơ tay, ngắt lời: “Thôi, việc này dừng ở đây!”

Mọi người an tĩnh, sau đó có người nói: “Tần vương, Nhân tộc... Về cái chết của Diệp Bá Thiên, đã mấy lần xuất hiện phân thân thần văn Nhật Nguyệt, Tần vương không quên chứ?”

Đại Tần vương trầm mặc, nhìn thoáng qua vô địch kia, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu đã nhắc đến thì nói kĩ hơn đi! Người nọ có lẽ đang ngồi giữa các vị, nhưng nếu ta bảo mọi người mở rộng biển ý chí cho ta tra xét, chắc chắc không có ai nguyện ý!”

Mọi người im lặng, đúng vậy, vấn đề mở rộng biển ý chí để mặc người tiến vào, dù là cha con thì cũng phải suy xét kĩ, huống chi bọn họ đâu phải cha con.

“Dù mở rộng biển ý chí, rốt cuộc mấy năm nay đối phương phác họa bao nhiêu thần văn Nhật Nguyệt, ai có thể biết được? Kích nổ bao nhiêu cái, cũng chưa chắc đã biết rốt cuộc là ai làm!”

Mọi người lại thở dài, đây cũng là vấn đề, quá khó tra xét.

Đại Tần vương bình tĩnh: “Cho nên, dù người nọ có ở đây cùng chúng ta hay không, ta hy vọng không có lần tiếp theo! Năm đó sau khi Diệp Bá Thiên ngã xuống, chúng ta không nghĩ nhiều, giờ nghĩ lại thì trong đó có rất nhiều điểm đáng ngờ! Đã làm một lần, hiện tại nên thu tay lại thì may ra còn có cơ hội, không thu tay... đừng cảm thấy Nhân tộc thật sự không làm gì được ngươi!”

Mọi người im lặng.

Đại Hạ vương chờ một hồi, chậm rãi cất tiếng: “Nói không thì cũng vô ích! Huống chi... Cũng chưa chắc đối phương đã là Nhân tộc.”

Ông giải thích: “Đến nay chưa từng có người nào thật sự gặp hắn, có lẽ chỉ là một vài thủ thuật che mắt, cố ý làm Nhân tộc nội chiến, ta cũng từng tự hỏi về điều này, ta từng hoài nghi người nào đó, kết quả giám sát rất nhiều năm cũng không phát hiện vấn đề gì.”

Người nào đó chính là Đại Chu vương ngồi ghế đầu bên phải, không ít người nhìn về phía Đại Chu vương.

Đại Chu vương không để ý tới, chỉ chuyên tâm ngắm nghía cái ly trước mặt, nếu không chú ý, có lẽ sẽ cảm thấy y không tồn tại, giờ phút này người đứng đầu Cầu Tác cảnh có vẻ cực kì điệu thấp.

Bình Luận (0)
Comment