Chư Thiên chiến trường, ở cửa thông đạo.
Nhóm đầu tiên thôi mà đã chết người, mặc dù như thế mọi người cũng chỉ biểu thị chút mặc niệm với những kẻ xui xẻo, rất nhanh lại có nhóm thứ hai tiếp tục.
Lần này có cả trưởng lão tiến vào.
Hình như Tô Vũ thấy được Huyền Giáp. . . Thôi được rồi, hắn không biết Huyền Giáp, một đám trưởng lão nom đều như nhau, lại không tiện dò xét để phân rõ, căn bản không thể phân biệt được.
Hi vọng Huyền Giáp không sao hết!
Tô Vũ thầm cầu nguyện cho Huyền Giáp một câu không quá thành tâm, Huyền Giáp chết rồi mà hắn có thể kế nhiệm lão thì vẫn được, bất quá nếu lỡ như lão chết rồi bên trên lại đổi tân trưởng lão thì có lẽ sẽ phiền toái.
Rất nhanh, nhóm cường giả thứ hai tiến đến thông đạo.
Tiếp theo là nhóm thứ ba, nhóm thứ tư. . .
Rất nhanh đã đến Tô Vũ.
10 người cấp tốc tiến vào lối đi, Vô Diện trưởng lão quát: "Nhảy!"
Lối đi chính quy của người ta là để đi, để truyền tống, bên này thì lại nhảy vào, quả nhiên lén lút thì vẫn là lén lút.
Sau một khắc, Tô Vũ liền nhảy vào trong đó.
. . .
Trời đất quay cuồng!
Có lực lượng đè ép, nếu như lối đi không quá vững chắc thì có lẽ đã trực tiếp bị đè nát, thân thể Tô Vũ cực kỳ cường hãn nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Những tên Đằng Không kia rốt cuộc là làm sao chui vào được thế?
Trong quá trình truyền tống, Tô Vũ vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, phải biết rằng lần này còn có hàng loạt hôi diện tiến vào, yếu như vậy không sợ bị chèn chết à?
Mang theo nghi hoặc, hắn đã truyền tống vào Nhân cảnh.
Tô Vũ thấy hơi hoa mắt, phía trước sáng lên.
Đã đến Nhân cảnh!
Mở mắt, Tô Vũ khẽ giật mình.
Mà giờ khắc này, bốn phương tám hướng, từng đạo khí tức bùng nổ cấp tốc vọt tới phía hắn.
Tô Vũ hơi ngẩn ra, vội nhìn xuống bên dưới.
Hắn thoáng sửng sốt một chút, nơi này… rất quen thuộc.
Đây là. . . Nam Nguyên?
Ta đệch!
Vận khí của ta là quá tốt hay là quá xấu đây?
Nam Nguyên!
Ta thế mà lại đến Nam Nguyên!
Mà giờ khắc này, mấy đạo khí tức Nhật Nguyệt phóng tới, có người quát lên: "Người đến là ai? Long Võ vệ, bắt lấy!"
"Liệp Thiên các bạch diện!"
Tô Vũ thanh tỉnh, thấy bốn phương tám hướng đều có cường giả đánh tới thì cũng cao giọng quát: "Liệp Thiên các Huyền bộ Huyền Cửu tới làm ăn, không có ác ý, mọi người có bất kỳ nhu cầu gì thì đều có thể tùy thời tìm Huyền Cửu này!"
Dứt lời, hắn bèn phá không thiểm thước, trong nháy mắt đã tan biến!
Nếu đã tới thì lộ một chút tên tuổi cũng tốt, Nam Nguyên dường như có không ít cường giả, hắn cảm ứng một thoáng thì phát hiện không chỉ là cường giả mà kẻ yếu cũng nhiều, rất đông Đằng Không, Lăng Vân, Sơn Hải. Tô Vũ thật sự không biết từ lúc nào mà Nam Nguyên lại có nhiều người như vậy.
So với lần trước thì còn nhiều hơn.
Xem ra, là người của thế lực khắp nơi tới, vừa vặn cũng tạo cho mình chút danh tiếng.
Roẹt!
Có vị chém ra một đao, đao pháp vô cùng quen thuộc, Khai Thiên đao phiên bản đơn giản hóa.
Tô Vũ đấm ra một quyền, đem ánh đao oanh bạo, cười ha hả nói: "Liệp Thiên các tiến vào Nhân cảnh, không gì không làm được, có thể cung cấp hết thảy. Các thế lực lớn đều có thể giao dịch. Tình báo, ám sát, bảo hộ, giao dịch, hết thảy sinh ý đều làm!"
Dứt lời, hắn lại lần nữa oanh bạo một đạo khí mang, trong nháy mắt bèn tan biến tại chỗ.
Được rồi, không đùa với bọn họ nữa.
Tô Vũ cấp tốc độn không, tan biến khỏi nơi này. Hắn thầm mừng rỡ, còn không tệ, thế mà lại rơi xuống Nam Nguyên, đây coi như là giao giới giữa Đại Minh phủ cùng Đại Hạ phủ, không có gì nguy hiểm lớn.
Trấn giữ ở đây cũng là Nhật Nguyệt, vừa vặn là cái vị mới cho mình một đao kia, đại khái là Nhật Nguyệt nhất nhị trọng, cách không nhất kích thì không ảnh hưởng gì lớn đối với Tô Vũ.
Chạy trốn!
Trước tiên hắn phải tìm một nơi ngủ đông rồi lại tính, thuận tiện nhìn thử xem mình rốt cuộc trấn thủ một phủ thế nào.
Tốc độ của hắn cực nhanh, rất nhanh đã tan biến khỏi vùng trời Nam Nguyên.
Mà ở nội thành Nam Nguyên, vô số người ngẩng đầu, có người mắt thần dị dạng, có người lại không hiểu lắm, có người thì thấp giọng nói: "Liệp Thiên các? Hình như từng nghe nói qua, Huyền Cửu. . . Đây là danh hiệu hay là tên?"
"Thực lực có vẻ rất mạnh, Long võ Ám Vệ thống lĩnh thế mà không thể bắt được đối phương!"
"Liệp Thiên các cũng dám tới Nhân cảnh, còn gióng trống khua chiêng thế kia, tên Huyền Cửu này muốn chết sao? Tại cảnh nội Đại Hạ phủ mà lại dám to gan như vậy!"
"Đám này còn ghê tởm hơn bọn Vạn Tộc giáo!"
"Dĩ nhiên chúng cũng rất nguy hiểm!"
". . ."
Có người từng đi qua Chư Thiên chiến trường cấp tốc giải hoặc cho những người khác.
Một đám người kinh ngạc tán thán, rất nhanh họ đều hiểu được Liệp Thiên các là thế lực như thế nào.
Huyền Cửu. . . Lúc bấy giờ vô số người đã nhớ kỹ danh hiệu này, Liệp Thiên các Huyền Bộ bạch diện!
Mà trên không, vị Nhật Nguyệt của Đại Hạ phủ cũng không truy kích, sắc mặt hắn hết sức nghiêm túc, kỳ thật hắn nhận biết Tô Vũ, dĩ nhiên hiện tại hắn sẽ không nghĩ tới kẻ vừa mới chạy trốn lại chính là Tô Vũ.
Cũng không thể nghĩ tới điều này!
Đừng nói đùa, người mới rồi có thể một quyền oanh bạo đao mang của hắn, thực lực đạt đến Nhật Nguyệt cảnh, vô cùng cường đại, sao có thể là Tô Vũ?
Hắn cấp tốc đưa tin: "Thành viên của Liệp Thiên các bỗng nhiên xuất hiện tại Nam Nguyên, bạch diện, Liệp Thiên các Huyền Cửu, chiến lực hẳn là Nhật Nguyệt nhất trọng. Hắn đã thoát đi, khả năng là ẩn núp ở Đại Hạ phủ. . ."
Vị Nhật Nguyệt này vội vã báo cáo tin tức, mà hiện tại ở khu vực giữa Đại Hạ phủ cùng Đại Minh phủ cũng không phải chỉ có mỗi mình Tô Vũ xuất hiện.
Có người thoát đi, có người bị bắt, có người thì bị giết.
. . .
Mà Tô Vũ trong khi đang chạy đi, bỗng nhiên, thần văn chữ “Kiếp” chợt nhảy lên.
Trong lòng của hắn thoáng sững sờ!
Nguy hiểm?
Không phải hắn muốn sững sờ mà là thật sự ngây ngẩn cả người, bởi vì thần văn chữ “Kiếp” nhảy lên giống như muốn nổ tung, khiến cho toàn bộ biển ý chí của hắn đều chấn động dữ dội.
Sau một khắc, bên tai truyền đến tiếng cười: "Lại bắt được một con cá lớn. . . Không uổng công ta xé rách hư không, mệt chết ta. . ."
Tô Vũ vạn phần hoảng sợ!
Hắn cảm thấy sau lưng bỗng nhiên toát ra một cái tay, Tô Vũ đại khủng, vội hét: "Chu gia gia, Hạ gia gia. . ."
Không biết là vị vô địch nào, thế nhưng không trở ngại hắn biết được đây là vô địch!
Ở phụ cận đây có khả năng chính là Đại Hạ vương hoặc là Đại Minh vương, thanh âm mơ hồ có chút quen thuộc.
Hẳn là hắn từng nghe thấy ở cổ thành, khi ấy hắn nghe được hình như chỉ có giọng của hai vị đại gia này.