Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1622 - Chương 1622: Bối Phận Tự Tăng

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1622: Bối Phận Tự Tăng
 

Sau lưng Tô Vũ.

Đại Minh vương cơ hồ là vô thanh vô tức xuất hiện, lấy tay chộp về hướng Tô Vũ, vô địch dĩ nhiên có thể nhìn thấu Tô Vũ. . . Thế nhưng có vị vô địch nào lại nhàn rỗi không chuyện gì làm đi dò xét từng người một, không tra xét rõ ràng thì cũng rất khó trực tiếp liếc mắt liền nhìn ra.

Ông vừa muốn bắt lấy Tô Vũ thì hơi khựng tay.

Gọi ta à?

Ta biết ngươi hả?

Trong mắt của ông lóe lên thần quang nhìn về phía Tô Vũ, chỉ thấy một cái ót, không sao, xem xét ra thì đây là Nhân tộc!

Đầu của Nhân tộc với các tộc khác dĩ nhiên là không giống nhau.

Ông lấy tay chộp tới, túm ngược Tô Vũ lên như bắt gà con, nhìn kĩ lại, mặc dù có mặt nạ ngăn cản nhưng vẫn ngăn không được ông!

Đại Minh vương nhìn kỹ. . . Khá quen.

Lại cảm thụ một chút tử khí nồng đậm trong thân thể này, sau đó ông ngây ngẩn cả người.

Liệp Thiên các Huyền Cửu?

Huyền Cửu = Tô Vũ?

Cách thật xa ông đã nghe lời nói hung hăng càn quấy của tên này, hắn có thể dễ dàng thoát khỏi tay Nhật Nguyệt, một quyền cũng đạt tới Nhật Nguyệt cảnh, cho nên ông mới nói mình đã mò được cá lớn.

Nhật Nguyệt cảnh ở đâu thì cũng đều là cá lớn.

Nhưng mà bây giờ. . . Tô Vũ?

Nhật Nguyệt Tô Vũ?

Đại Minh vương nhìn hắn, đầy mặt cổ quái.

Mà Tô Vũ thì hoảng sợ đến mức đầu cũng cứng ngắc lại, ta đệt, ta đệt, sao vừa đến đã có thể gặp phải vô địch, điều này cũng quá đáng sợ rồi!

Mặt nạ trong nháy mắt tiêu tán, Tô Vũ nhìn Đại Minh vương, Đại Minh vương cũng nhìn hắn.

Nửa ngày sau, Tô Vũ mới nuốt một ngụm nước bọt, thấp thỏm nói: "Chào Chu gia gia!"

". . ."

Đại Minh vương im lặng, ông từng nghe một tin đồn, người nào đó khi ở Thiên Diệt thành đã nói rằng ông là tằng gia gia của hắn.

Hiện tại, cuối cùng ông cũng đã tận tai nghe được.

Túm lấy Tô Vũ, ông đang tự hỏi một vấn đề, đây là thật hay giả?

Tô Vũ từ cổ thành đã tới Nhân cảnh?

Ông cảm thấy Tô Vũ sắp chết, nhưng giờ đây hắn lại mang bộ dáng tinh lực tràn đầy nhảy nhót trước mặt ông, còn có tâm tư tới Nhân cảnh. Không đúng, hắn còn trà trộn vào Liệp Thiên các, còn ra khỏi thành, vừa rồi còn kiêu ngạo trước một vị Nhật Nguyệt, hết sức càn rỡ.

Đây là Tô Vũ sao?

Mạnh như thế ư?

Ông nhéo nhéo thân thể Tô Vũ, ánh mắt khẽ biến, thế mà không bị nắn nát.

Lại bóp một thoáng, bóp cho Tô Vũ nước mắt tuôn ào ào, đau quá!

Trong phút kinh hồn táng đảm, Đại Minh vương cũng chấn động trong lòng, đậu má!

Thân thể này quá mạnh!

Chân chính có thể so với thân thể của Nhật Nguyệt!

Làm sao có thể mạnh như vậy, làm vô địch, dĩ nhiên ông rất có mắt nhìn. Tô Vũ bây giờ không dùng thiên phú tinh huyết gì cả, bên ngoài đồn đã nhiều về thiên phú tinh huyết, ông vẫn có thể nhìn ra hắn có đang dùng hay không.

Tô Vũ không dùng!

Đây chính là thực lực thân thể chân chính của hắn, chứ không dùng thần văn của Diệp Bá Thiên gì đó, ông cũng đâu có mù.

Vỗ vỗ đầu Tô Vũ, ánh mắt Đại Minh vương cực kỳ phức tạp, ông nói: "Đeo mặt nạ vào!"

Ông không muốn nhìn khuôn mặt trẻ trung này, dễ dàng khiến ông hồi ức về thanh xuân đã chết đi của ông.

Tô Vũ ngoan ngoãn nghe lời, trong nháy mắt đã đeo mặt nạ lên.

Đại Minh vương nhẹ nhàng thở ra, không nhìn mặt ngươi, ta liền thấy thoải mái hơn nhiều.

"Tiến vào từ lối đi à?"

"Đúng vậy."

"Bao nhiêu người?"

"12 vị trưởng lão, 100 vị bạch diện."

"Lối đi ở đâu?"

"Ta cũng không biết, một vòng truyền tống lớn, không biết cụ thể ở đâu."

"Có kim diện không?"

"Không có, ta không thấy."

"Ngươi đang bán đứng Liệp Thiên các đấy à?"

Đại Minh vương thật sự rất cạn lời, ta còn muốn bắt một người sống để bức hỏi một chút, nào ngờ ngươi lại khai hết rồi?

Tô Vũ không nói gì, nói nhảm.

Ta bán Liệp Thiên các là chuyện quá bình thường.

"Ngươi trà trộn vào từ khi nào?"

"Vài ngày trước, sau lần đầu tiên phong thành, Huyền Cửu chết nên ta liền tiếp nhận thân phận của y."

"Thân thể này của ngươi. . ."

"Ta mở ra Chu Thiên khiếu, sau đó lại đúc thân hơn 60 lần."

". . ."

Không phản bác được!

Đúng vậy, mở Chu Thiên khiếu, lại đúc thân mấy chục lần, không phải chỉ như vậy thôi sao?

Đơn giản biết bao a!

Mà Tô Vũ thì trộm nhìn thoáng qua Đại Minh vương, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ của ông. Thoạt nhìn là một vị trung niên nho nhã, có dáng dấp của một vị Văn Minh sư. Thế nhưng, trong nho nhã lại xen lẫn chút thô lỗ, không đủ hiền hoà.

Văn Minh sư là những kẻ nho nhã hiền hoà.

Vị này thì lại có vẻ như giả vờ nho nhã.

Hắn nhìn lén Đại Minh vương, Đại Minh vương cũng đang nhìn hắn, thật lâu sau ông mới vô lực nói: "Vận khí của ngươi không tệ!"

Thế mà lại rơi vào tay của lão tử.

"Nghe nói ngươi rất có tiền. . ."

Tô Vũ khủng hoảng.

"Được rồi, ta không đoạt của ngươi, nếu ngươi chết thì nhớ nói cho chúng ta biết di hài của ngươi ở đâu, di sản ở đâu."

Còn sống thì thôi vậy.

Nhưng chết rồi thì khác. Cái tên này có chết cũng dùng không hết gia sản, nhớ nói cho chúng ta biết di hài cùng di sản của ngươi ở đâu là được.

Không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn đi nhặt xác cho ngươi thôi.

Tô Vũ bất đắc dĩ, cần phải thế sao? Chúng ta vừa mới gặp mặt thôi mà.

"Chu gia gia. . ."

"Bối phận tự tăng rồi?"

". . ."

Tô Vũ không phản bác được, lần trước ta nói đây là tằng gia gia của ta?

Đúng là ta vừa tự tăng bối phận.

"Vậy. . . Ngài có thể thả đầu ta ra được không?"

Một mực bị người ta tóm đầu khiến hắn rất sợ hãi.

Sợ hãi vị này biết mình có tiền, xúc động quá mà sơ ý bóp chết mình.

Vô địch thật sự quá mạnh.

Tô Vũ hoàn toàn không có bất kỳ tâm tư phản kháng gì, vị này mạnh mẽ tới đáng sợ.

"Chu gia gia, những người khác cũng đã nhập cảnh, nhanh giết nhiều một chút, cướp nhiều một chút, nếu thủ tiêu được trưởng lão thì có lẽ chúng ta có thể nắm giữ mấy con đường đại phủ!"

Có lý, không cần thiết lãng phí thời gian cùng Tô Vũ.

Cái tên này. . . thôi được rồi, Đại Minh vương cũng không còn gì để nói.

Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn đang ở cổ thành, hắn thì hay rồi, đã lén về tận Nhân cảnh!

Tiện tay ném người qua một bên, Đại Minh vương trong nháy mắt đã tan biến, "Về Nhân cảnh rồi thì có thể tùy thời liên hệ Chu Thiên Đạo hỗ trợ, đừng có chạy lung tung!"

Vứt xuống lời này xong, ông liền biến mất.

Đoạt thì không tiện đoạt, giết lại không thể giết, thôi được rồi, ông không thèm để ý Tô Vũ nữa. Trong cơ thể Tô Vũ không quá nhiều tử khí, ông cũng có chút ngoài ý muốn, tiểu tử này không phải là thành chủ sao?

Cắn trả không phải rất lợi hại hả?

Trước đó còn phong tỏa cửa thành nhiều ngày như vậy, thế mà hắn vẫn không có chuyện gì?

Mọi người nói hắn sắp chết. . . Hiện tại Đại Minh vương hoàn toàn không tin!

Uổng cho mọi người còn cảm thấy Tô Vũ đã chết chắc, Đại Minh vương nghiêm trọng hoài nghi tiểu tử này sống thêm trăm năm ngàn năm đều chưa hẳn sẽ chết, phí công mọi người suy nghĩ nhiều rồi.

Đại Minh vương biến mất!

Mà Tô Vũ thì lau mồ hôi không tồn tại trên trán, hắn mới bị hù không nhẹ.

Kém chút đã bị bóp chết!

Hắn thầm cầu nguyện cho Liệp Thiên các, thế mà lại có một tôn vô địch tự mình đến tìm chúng, chậc chậc, lần này không biết sẽ chết bao nhiêu người đây.

Huyền Giáp trưởng lão còn sống không?

Ta lại cầu nguyện cho ngươi lần nữa đó!

Bình Luận (0)
Comment