Tô Vũ cấp tốc trốn chạy, rất nhanh hắn đã tìm một nơi hoang dã, hạ xuống đất rồi ẩn giấu, thần văn chữ “Nhẫn” phát động, lúc này hắn mới có thời gian xem xét tin tức.
"Huyền Cửu, ngươi phụ trách tọa trấn Đại Hạ phủ. Nếu như có gì ngoài ý muốn thì mấy người Hoàng Cửu sẽ thuận vị tiếp nhận, chờ đợi Liệp thiên điểm bảng khai thông!"
Giờ phút này, điểm bảng bao trùm Nhân cảnh vẫn còn chưa khai thông.
Trước mắt, chẳng qua chỉ là mấy người liên hệ một tuyến.
Đại Hạ phủ?
Tô Vũ nói thầm một tiếng, Đại Hạ phủ rất nguy hiểm, chẳng lẽ Liệp Thiên các không biết sao?
Sao hắn cứ cảm giác Liệp Thiên các tùy ý ném hắn ra làm kẻ chịu chết nhỉ.
Nói thật, vì hắn là Tô Vũ chứ nếu không thì ở lại Đại Hạ phủ sẽ rất nguy hiểm, đừng nói là thực lực Sơn Hải cảnh, dù cho là Nhật Nguyệt cao trọng thì tọa trấn ở đây đều cực kỳ nguy hiểm.
Thế mà lại phân hắn đến Đại Hạ phủ!
Tô Vũ âm thầm chửi bậy một hồi, rất nhanh, hắn bắt đầu liên hệ trực tiếp với cấp trên.
"Trưởng lão, còn sống không?"
Liên hệ một tuyến, hắn có thể liên hệ với Huyền Giáp, Huyền Giáp tới Nhân cảnh chứ không phải đang ở Chư Thiên chiến trường.
Thật lâu sau vẫn không có trả lời.
Qua một hồi lâu, Tô Vũ cứ cho là y chết rồi, Huyền Giáp lại đáp lời: "Bản lĩnh bảo mệnh của ngươi khá lắm, ta hỏi ngươi một vấn đề, khi ngươi bị một vị Nhật Nguyệt cửu trọng truy sát, làm sao có khả năng đào thoát?"
". . ."
Tô Vũ im lặng, lời này là có ý gì?
Ngươi bị người đuổi giết rồi?
Còn là Nhật Nguyệt cửu trọng?
Đáng đời ngươi!
"Trưởng lão, người nào đang đuổi giết ngài?"
"Có thể là Phủ chủ của Đại Minh phủ. . ."
Có thể chứ không phải xác định, bởi vì Huyền Giáp đang điên cuồng chạy trốn, y có thể đáp lời đã xem như cực hạn.
"Đại Minh phủ Phủ chủ?"
"Đại khái là thế, ngươi nói xem ta có nên nói ra thân phận của ngươi, khiến cho hắn từ bỏ truy sát ta?"
"Cái này. . . Khụ khụ, trưởng lão, ta không quen Chu phủ chủ."
Huyền Giáp không đáp lời, xem ra vẫn nên tiếp tục chạy trốn, còn chuyện Tô Vũ nói không quen thì ai mà tin a, Huyền Giáp cũng không phải là chưa từng điều tra tư liệu về Tô Vũ.
. . .
Giờ phút này.
Trong một chỗ trên núi lớn, một vị vô diện lóe lên một cái rồi biến mất, cấp tốc trốn chạy, lại lóe lên một cái rồi biến mất, phía sau có người tới, cười nhạt nói: "Ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Không ngờ là Vô Diện trưởng lão Nhật Nguyệt bát trọng, xem ra lần này ta kiếm lợi lớn!"
"Phong Thiên!"
Quát khẽ một tiếng, thiên địa đảo ngược, Nhật Nguyệt huyền không.
Huyền Giáp chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thoáng chốc đã rơi vào một mảnh thế giới trắng xoá, lão khẽ quát một tiếng, khí huyết trùng thiên, ầm ầm đánh ra một cái lỗ hổng, cấp tốc trốn chạy.
Phía sau, Chu Thiên Đạo có chút ngạc nhiên.
Không tồi a!
Nhật Nguyệt bát trọng tuy mạnh, nhưng Nhật Nguyệt bát trọng có thể chạy thoát khỏi Phong Thiên chi pháp của ông thì không nhiều.
"Tốt lắm, lần này xem ra là thật sự bắt được cá lớn, vô diện xếp hạng phía trên!"
Chu Thiên Đạo bật cười, đây tuyệt đối là Vô Diện trưởng lão.
Huyền Giáp đột nhiên quay đầu, quát khẽ: "Chu phủ chủ, Liệp Thiên các chỉ là vì giao dịch nên mới tới, chúng ta cũng không phải là kẻ địch, hà tất lại phải hùng hổ dọa người!"
"Ta cứ muốn bức ngươi thì thế nào?"
"Ta nguyện dùng tiền mua mệnh!"
"Giết ngươi, thi thể của ngươi đều thuộc về ta!"
". . ."
Huyền Giáp thầm mắng, thế mà lại gặp phải Chu Thiên Đạo, thật đúng là phiền phức, y cấp tốc nói: "Ngươi muốn biết tin tức của Tô Vũ không?"
"Hả?"
"Ta biết Tô Vũ, quan hệ giữa ta và hắn vô cùng tốt, bọn ta còn là cùng một bọn. . ."
"Ồ!"
Chu Thiên Đạo cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt vung ra một mảnh thần văn, bốn phía hư không ngưng trệ, Huyền Giáp trốn chạy gian nan, rơi vào đường cùng nên lại phải truyền âm: "Thật đó, Tô Vũ và ta là cùng một bọn, nếu ngươi không tin thì có thể truyền âm cho hắn. Hắn đã trở về Nhân cảnh, truyền âm phù hẳn là có thể dùng, ngươi truyền âm cho hắn hỏi thử xem Huyền Giáp có phải đồng bọn của hắn hay không?"
". . ."
Chu Thiên Đạo cực kỳ ngoài ý muốn, đừng đùa chứ!
Người ta đang ở Chư Thiên chiến trường làm thành chủ mà!
Dù cho hồ nghi vô cùng, ông vẫn cấp tốc truyền âm cho Tô Vũ, nếu như Tô Vũ thật sự ở Nhân cảnh, vậy thì ông có thể truyền âm. Dĩ nhiên, lỡ như Tô Vũ đã hủy truyền âm phù thì đành hết cách.
Ông đang nghĩ ngợi, truyền âm thế mà lại truyền đi được.
Lòng Chu Thiên Đạo khẽ động.
Sau một khắc, Tô Vũ đáp lời: "Phủ chủ, đã lâu không gặp. Tên Huyền Giáp kia. . . Khụ khụ, xem như cấp trên trực tiếp mà ta lệ thuộc. Phủ chủ nếu muốn thủ tiêu hắn. . . Tốt nhất là hãy bắt sống hắn, thủ tiêu hắn thì sẽ lại có thêm một trưởng lão quản khác tới quản ta, ta thấy rất phiền!"
Tô Vũ truyền âm!
Chu Thiên Đạo kinh ngạc sững người giống hệt như cha của ông, hoàn toàn không nghĩ tới Tô Vũ thật sự đã về đến Nhân cảnh.
Huyền Giáp biết thân phận của Tô Vũ sao?
Đúng rồi, hắn đã nói đây là trưởng lão cấp trên trực tiếp của hắn.
Giờ khắc này, Chu Thiên Đạo khẽ quát một tiếng, thần văn huyền không, tiểu tử kia quá bất cẩn!
Thế mà lại để người ta phát hiện thân phận, biết hắn về tới Nhân cảnh, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì. Lúc này, trong đầu Chu Thiên Đạo lóe lên vô số suy nghĩ, sau một khắc, ông bạo hống một tiếng, bốn phía hư không triệt để bị ngưng kết!
Huyền Giáp hét lên một tiếng đau đớn, cấp tốc oanh phá những không gian ngưng đọng kia, lão phải mau trốn!
Chu Thiên Đạo mặc dù không tới mức vô địch nhưng cũng là Nhật Nguyệt cửu trọng, Nhật Nguyệt bát trọng khó mà đấu lại ông.
"Trốn?" Chu Thiên Đạo hừ lạnh một tiếng, khẽ lẩm bẩm.
"Chư thiên làm việc cho ta, trấn!"
Oanh!
Vô số tòa núi lớn ầm ầm nện xuống.
"Thiên đạo vô tình, vạn pháp lui tránh, tán!"
Ầm ầm!
Bốn phía, hết thảy nguyên khí trong nháy mắt đều tiêu tán, Huyền Giáp kinh hãi, đột nhiên lão mất đi kết nối với nguyên khí bên ngoài.
"Lửa cháy!"
"Nước cuộn!"
"Đóng băng!"
". . ."
Chu Thiên Đạo ở phía sau không ngừng hô hào, hỏa diễm thao thiên, bọt nước cuồn cuộn, tuyết lớn đầy trời, trời đất quay cuồng. . .
Từng viên thần văn bùng nổ, đánh cho mặt nạ vô diện của Huyền Giáp văng huyết dịch khắp nơi.
"Mở!"
Vào thời khắc này, Huyền Giáp nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền oanh phá bầu trời, khí huyết trùng thiên, trong chớp mắt lão vội trốn chạy, mà Chu Thiên Đạo vừa định truy sát thì hơi ngẩn ra, bỗng nhiên ông khựng lại.
"Trấn sơn quyền?"
Chu Thiên Đạo trừng mắt nhìn, trấn sơn quyền!
Cái này. . . Tình huống như thế nào?
Ông không truy sát nữa, ánh mắt hơi khác thường, cấp tốc truyền âm hỏi: "Tô Vũ, ngươi biết lai lịch của Huyền Giáp không?"
"Không biết, Phủ chủ đánh chết lão rồi à?"
"Không, để cho lão chạy rồi."
". . ."
Tô Vũ im lặng, ngài là Nhật Nguyệt cửu trọng, thế mà không bắt người lại được?
Được rồi, ngài quả nhiên là Nhật Nguyệt cửu trọng ảo, lên không được Chứng Đạo bảng, yếu quá a.
Đánh một tên Huyền Giáp thôi mà ngài cũng không thắng nổi
Tô Vũ im lặng, Chu Thiên Đạo cũng lười nhiều lời, ánh mắt ông hơi khác thường, rất nhanh lại hỏi: "Ngươi đang ở đâu?"
"Ta trốn rồi!"
"Trốn ở đâu rồi?"
"Không biết."
"Ngươi còn đề phòng ta? Ngươi trở về, không có ai biết rõ chứ?"
"Có người biết, vừa rồi Đại Minh vương gặp ta, nói ta có thể tùy thời tìm ngài hỗ trợ, ngài sẽ hai mươi bốn giờ chờ lệnh, lúc nào cũng có thể tới cứu viện!"
". . ."
Ta đệt, ngươi gặp cha ta rồi?
Vận khí này coi như không tệ.
Chu Thiên Đạo thật muốn hỏi một câu, cha ta có cướp đồ của ngươi không?
Ngươi có tiền như vậy, gia sản lên đến bảy, tám ngàn sợi thiên địa huyền quang, nếu ngươi không bị đoạt thì đó là do lương tâm của cha ta đột nhiên phát tác!