Nam Nguyên.
Tô Vũ cất bước đi vào cửa thành, có thủ vệ thế nhưng thực lực thủ vệ đều rất yếu, có một số Long Võ vệ ở đây, Đằng Không có một số người thế nhưng mạnh nhất cũng chỉ là một vị Lăng Vân.
So với một đám Thiên Quân Vạn Thạch trước kia thì mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng đối với Tô Vũ mà nói, hiểu biết về vô địch đại chiến và từng giết qua Nhật Nguyệt thì khi nhìn chút Đằng Không Lăng Vân này, hắn thật cảm thấy sự rất nhỏ yếu.
Vài vị Long Võ vệ nhìn thấy Tô Vũ nhập môn, ánh mắt bất thiện, một vị Đằng Không thủ vệ lạnh lùng nói: "Đăng ký đi, người phủ nào?"
Làm binh đoàn tinh nhuệ của Đại Hạ phủ, bọn hắn trơ mắt nhìn người từ các đại phủ, các thế lực lớn dồn dập đi vào Nam Nguyên, coi Nam Nguyên là thành hầm cầu mà ra ra vào vào, tìm kiếm điều tra, cho nên ai cũng đều kìm nén một bụng lửa nóng.
Đừng hy vọng bọn họ có thái độ tốt với những người ngoài này.
"Đại Minh phủ, Bạch Tuấn Sinh!"
"..."
Sau một khắc, vẻ mặt vài vị thủ vệ khẽ biến, không phải sợ hãi, không phải hoảng sợ, không phải chán ghét, mà là biểu tình “hóa ra là người Đại Minh phủ”. Thái độ vừa có chút thoải mái lại vừa có chút phức tạp.
"Đại Minh phủ? Được thôi, đi vào đi, đừng quấy rối là được, đừng tìm người của thế lực khác để gia nhập, Bạch Tuấn Sinh... Người của Bạch gia à?"
Vị thủ vệ Đằng Không tỏ ra hiểu rõ, gật gật đầu, tùy ý nói: "Người của Đại Minh phủ thì cũng phải chú ý, nội thành không quá an toàn đâu, biết không?"
Thì ra là Đại Minh phủ!
Hại ta lo lắng một thoáng.
Đối phương thì không thành vấn đề, Đại Minh phủ nhiều cá ướp muối, vả lại người Đại Minh phủ sẽ không gây sự, người Đại Minh phủ mà gây sự có khả năng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, còn về Tô Vũ... Dĩ nhiên, hiện tại Tô Vũ không ở trong Nhân cảnh, vậy bây giờ người Đại Minh phủ chính là một đám cá ướp muối!
Tô Vũ cảm giác mình bị người ta khinh bỉ.
Bị khinh thị!
Tình huống gì thế này? Thủ vệ Đại Hạ phủ vừa mới rồi còn một bộ kêu đánh kêu giết, hiện tại thì hay rồi, thái độ vui vẻ như mời chào ngươi đi vào đi, cẩn thận một chút, ngươi không gây sự thì cũng phải cẩn thận người khác.
Là xem thường Bạch Tuấn Sinh hay là xem thường người Đại Minh phủ?
Đại Minh phủ ta đang có vô địch đi dạo gần đây đó!
Tô Vũ vô lực chửi bậy, Đại Minh phủ quả là đáng thương.
Thấy hắn còn thất thần, thủ vệ kia phiền lòng thúc giục: "Đi vào đi! Còn lo lắng cái gì? Nếu là Bạch gia của Đại Minh phủ thì mau chóng rời đi, chớ tìm phiền toái cho Bạch Phong nghiên cứu viên."
. . .
Tô Vũ không phản bác được, rầu rĩ vào thành.
Hắn có chút bất đắc dĩ, ngươi tàn nhẫn ác độc với ta thì ta còn có chút mặt mũi, hiện tại ngươi cứ như đuổi hài tử mà đuổi ta tiến vào thành, thật sự rất mất mặt.
Hắn mới vừa vào thành liền có người ở trên đường phố gọi: "Bạch huynh, ngươi cũng tới à? Không phải nói là sẽ không đến sao?"
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn, tùy ý qua loa đáp: "Lão Tề cũng tới sao? Ta tùy tiện đi dạo thôi, ngươi làm sao lại ở đây?"
"Bạch huynh nói gì vậy, ta đã sớm tới rồi, lần trước gọi ngươi đi cùng mà ngươi nói không đi, không thắng được Bạch Phong thì sẽ không tiến vào Đại Hạ phủ..."
Lão Tề này thực ra Tô Vũ có nhận biết.
Là một người của Đúc Binh hệ Đại Minh phủ, Bạch Tuấn Sinh cũng thế mà Thôi Lãng cũng thế.
Tô Vũ không quá hiểu rõ tình hình gần đây của Bạch Tuấn Sinh, thế nhưng hắn vẫn tỏ ra không có việc gì, tùy ý nói: "Nhị thúc ta bảo ta tới chơi đùa, thuận tiện tìm đường ca nói cho hắn biết, bảo hắn không có việc gì thì moi cho Bạch gia chúng ta ít đồ tốt..."
Lão Tề bật cười, cũng không ngạc nhiên khi Bạch Tuấn Sinh có giọng điệu này bởi vì Bạch Tuấn Sinh chính là kiểu người như vậy.
Lão Tề nhìn chung quanh một lượt, nhỏ giọng dặn dò: "Bạch huynh khiêm tốn một chút, hiện tại Bạch Phong nghiên cứu viên bị không ít người nhìn chằm chằm, cẩn thận bị người ta để mắt tới!"
Tô Vũ xem thường, sau một khắc mới hô lớn: "Lão tử là Bạch Tuấn Sinh, một trong Thiên đô bát kiệt, lập tức sẽ tới Đại Hạ phủ gặp đường ca Bạch Phong của ta. Trên đường có ai muốn chặn giết ta không? Lão tử chờ các ngươi!"
"..."
Nam Nguyên không lớn, Bạch Tuấn Sinh cũng là Đằng Không, một tiếng hét này truyền vang rất xa.
Khiêm tốn không phải tác phong của ta.
Mà ta cũng khiêm tốn không nổi.
Đã như vậy thì cứ khoa trương một chút, dĩ nhiên, cường giả thật sự sẽ coi hắn thành tiểu hài tử, bất quá gia hỏa có ý đồ khác nhất định sẽ để mắt tới Tô Vũ.
Bạch Tuấn Sinh, đường đệ của Bạch Phong.
Bây giờ, Bạch Phong ở đa thần văn học viện có vị trí rất cao, gần với Hồng Đàm, lại là lão sư của Tô Vũ nên không ít người đều nhìn chằm chằm anh.
Tô Vũ trở về gây chuyện nên đâu thể nhàn rỗi khiêm nhường.
Hiện tại dựa vào quan hệ với đa thần văn hệ thì dễ kiếm chuyện nhất, hơn nữa hắn có lá gan rất lớn, thứ nhất là vì thực lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ.
Thứ hai, là vì Đại Minh vương còn đang ở gần đây.
Thứ ba, vô địch Nhân tộc đại bộ phận đều ở Chư Thiên chiến trường, không có ai biết chuyện hắn trở về.
Thứ tư, dựa theo hiểu biết sau khi tiếp xúc với Hạ Hầu gia cùng Hạ Hổ Vưu, bọn họ đều đang muốn hắn gây sự, thậm chí còn chuẩn bị xong cho chuyện Đại Hạ phủ bị đánh diệt, bao gồm cả việc mở ra đa thần văn học viện hay tuyên truyền chia tách thần văn chiến kỹ.
Tất cả những thứ này, theo Tô Vũ đều là sự chuẩn bị để gây chuyện.
Đã như vậy, hắn dĩ nhiên rất vui vẻ mà làm.
Bây giờ Tô Vũ hiểu biết nhiều lắm, hắn cũng đoán được một chút tâm tư và suy nghĩ của Hạ gia, kể cả Hồng Đàm.
Báo thù!
Đúng vậy, báo thù.
Không phải một mình Tô Vũ muốn làm chút gì đó, mà là toàn bộ đa thần văn nhất hệ, nhất mạch của Diệp Bá Thiên kỳ thật đều đang muốn báo thù.
Đã như vậy, hắn phải tới gây chút chuyện chứ.
Sau khi hắn kêu lớn, trong nháy mắt, bốn phía đã tụ tập tới không ít người, Lão Tề mới chào hỏi hắn thì một mặt im lặng, bất đắc dĩ, vội vàng nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Mọi người đừng coi là thật, Bạch Phong cùng Bạch gia đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, lần trước Bạch huynh tới Đại Hạ phủ còn bị Bạch Phong đuổi đi, quan hệ của bọn hắn rất kém..."
Nói xong lão Tề vội truyền âm: "Bạch huynh đừng làm càn! Sẽ dễ trêu chọc vào phiền toái lớn!"
Tô Vũ lại rất thản nhiên, một bộ không sợ hãi, hắn nhìn bốn phía, liếc mắt nhướng mày, khẽ nói: "Lão tử chính là Bạch Tuấn Sinh! Người của Bạch gia Đại Minh phủ, ta sẽ lập tức đến phủ thành Đại Hạ phủ! Còn nữa, di tích ở Nam Nguyên này là của Tô Vũ, Tô Vũ là học trò của đường ca ta thì cũng là nửa học trò của ta. Di tích này tìm được thì cũng là của Bạch gia, các ngươi bớt có ý đồ với Bạch gia ta đi!"
"Ngớ ngẩn!"
"Ha ha!"
Có người trực tiếp mắng chửi, có người thì trào phúng cười một tiếng.
Bạch gia?
Rất lợi hại phải không?
Nực cười!
Anh em nhà họ Bạch chẳng qua chỉ là Lăng Vân cảnh, gia gia của Bạch Phong cũng chỉ là Sơn Hải, vả lại còn nhiều năm không xuất quan.
Ngươi là người Bạch gia?
Khẩu vị thật lớn!
Khẩu khí cũng rất lớn!
Bạch Phong có ở đây thì cũng không dám nói di tích Nam Nguyên thuộc về Bạch gia.
Hạ gia Đại Hạ phủ còn chẳng dám nói di tích này là của Hạ gia, ở đâu ra trẻ con miệng còn hôi sữa nói nhăng nói cuội thế này, đường đệ của Bạch Phong ngu xuẩn như thế sao?
Thiên Đô bát kiệt?
Tám thằng ngốc thì đúng hơn!
Người nào không biết Đại Minh phủ bát kiệt chính là chuyện tiếu lâm, nhìn xem trong đám đó có những ai, Bạch Tuấn Sinh, Chu Hồng Lượng... Một đám nhị thế tổ mà thôi.
Nhị thế tổ có rất nhiều, thế nhưng nhị thế tổ của Đại Minh phủ là bị người ta coi thường nhất.
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, gương mặt không quá vừa lòng, hắn nhìn bốn phía, nhất là một số dị tộc, lập tức biến sắc lạnh lùng nói: "Chính là của Bạch gia ta thì sao? Còn nữa, một đám rác rưởi, thấy dị tộc tại đây thế mà đều không ai dám làm thịt bọn hắn, nếu như đường ca ở đây thì sẽ một kiếm một tên..."
Có người tức giận nói: "Bạch Tuấn Sinh, đây đều là học viên của Đại Hạ Văn Minh học phủ, có kẻ còn cùng bọn với đường ca ngươi, một kiếm của đường ca ngươi đâu thấy giết bọn gia hỏa này nhỉ?"
Khoác lác cái gì!
Những cường giả dị tộc kia có kẻ cười lạnh, có kẻ thì chẳng thèm ngó ngàng, có người lại sát khí tràn lan...