Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1626 - Chương 1626: Về Thăm Nhà Cũ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1626: Về Thăm Nhà Cũ
 

Không ít người âm thầm nghe ngóng tin tức về Bạch Tuấn Sinh, rất nhanh họ đã biết Bạch Tuấn Sinh là ai.

Đường đệ của Bạch Phong!

Thân phận là thật, Bạch gia không tính là gì, thế nhưng Bạch gia có quan hệ với Bạch Phong nên có dính dấp tới đa thần văn hệ, điều này hiển nhiên không tầm thường.

Bọn họ cười lạnh, Tô Vũ cũng đang thầm cười lạnh đây.

Không sớm thì muộn sẽ đánh chết tất cả các ngươi!

Gây chuyện thị phi, Tô Vũ ta mà đứng thứ hai thì ai dám đứng thứ nhất?

Cứ chờ xem!

Đương nhiên là phải có chừng có mực, hiện tại thì đủ rồi, hắn phải xem thử có thể hấp dẫn mấy người truy sát hắn, sau đó, dẫn xuất Liệp Thiên các rồi dùng thân phận của Huyền Cửu làm chút chuyện gì đó hay không.

Bạch Tuấn Sinh... xem như là khách hàng đầu tiên của Huyền Cửu thì thế nào?

Trong lòng Tô Vũ âm thầm tính toán, có lẽ hắn có thể tự phát cho chính mình một cái Liệp thiên điểm bảng, sau đó ra nhiệm vụ, sau đó, dẫn xuất Liệp Thiên các rồi để Liệp Thiên các tại Đại Hạ phủ làm mưa làm gió.

Cứ như vậy, dù cho có người biết có liên quan tới Bạch Tuấn Sinh thì ánh mắt mọi người cũng sẽ không tập trung ở trên thân cậu ta, mà là tập trung vào Liệp Thiên các.

Liệp Thiên các muốn khai thác thị trường, không có chút động tĩnh lớn thì sao được.

Thừa dịp những người khác đang ngủ đông, mình ở Đại Hạ phủ nâng cao tên tuổi của Liệp Thiên các, có lẽ rất nhanh mình sẽ trở thành lực lượng trung kiên của Liệp Thiên các.

Còn nữa, thật sự là hắn muốn tới Đại Hạ phủ đi tìm Bạch Phong, đi tìm Hồng Đàm. Lần này hắn muốn hỏi rõ ràng đa thần văn hệ rốt cuộc định làm cái gì, thử xem mình có thể làm được gì hỗ trợ bọn họ hay không.

Tối thiểu thì hắn còn hiếu thắng hơn Hồng Đàm a.

Thực lực của sư tổ nhất định phải khoe khoang một phen mới được.

. . .

Trong thành, sau chuyện vừa rồi mọi người cũng đều biết người Bạch gia ở Đại Minh phủ đã đến.

Một tiểu gia hỏa không biết trời cao đất rộng là gì!

Nói ra chỉ khiến người ta cười rụng răng.

Nhà hắn?

Di tích Nam Nguyên là của nhà hắn?

Hài hước biết bao!

Mà Tô Vũ thì không để ý tới bọn hắn, trực tiếp lôi kéo Lão Tề nói: "Đi nào, theo ta đi tới nhà Tô Vũ nhìn một chút, ta nghe người ta nói, di tích ở ngay cửa nhà Tô Vũ. Ta muốn đi coi thử, đây là di tích của nhà ta mà!"

Lão Tề cạn lời, "Bạch huynh, ngươi... Ngươi. . . thật là!"

Không thể phản đối!

Tô Vũ liếc mắt xem thường: "Làm sao hả? Tô Vũ có phải học sinh của ca ta không? Ta nghe người ta nói, Tô Vũ có lẽ sẽ không về được, sẽ chết tại Chư Thiên chiến trường. Nếu đã như vậy thì đồ của hắn, di sản của hắn đương nhiên là thuộc về Bạch gia, cái này có vấn đề gì sao?"

Lão Tề suy nghĩ một chút, không có vấn đề gì.

Đúng là lý lẽ này.

Đương nhiên, người thừa kế thứ nhất của Tô Vũ là Tô Long, sau đó... chính là lão sư của hắn, bởi vì Tô Vũ không có những thân nhân khác.

Tô Long hiện tại cũng đang ở Chư Thiên chiến trường, Bạch Tuấn Sinh cứ muốn khẳng định như vậy kỳ thật cũng không có cách nào phản bác được gì.

Đương nhiên, tất cả mọi người sẽ không coi lời ấy ra gì.

Ngươi nói đó là của ngươi thì sẽ thành của ngươi sao?

Đừng nói Bạch gia, dù Tô Vũ đang ở đây thì mọi người cũng sẽ không đồng ý với chuyện di tích là của Tô Vũ, cho nên không ai thèm tranh cãi.

. . .

Hơn mười phút sau.

Dưới lầu Tô gia.

Tòa nhà này bây giờ đã bị bỏ hoang.

Bởi vì thường xuyên có người tới đây, kẻ có thân phận bối cảnh thì cưỡng ép tới dò xét, không có thân phận bối cảnh thì vụng trộm dò xét...

Một tới hai đi, thiếu chút đã phát sinh mấy lần sống mái với nhau.

Mới chỉ đêm hôm trước, hai phe cường giả tới dò xét ngẫu nhiên gặp mặt, tưởng là tao ngộ kẻ địch nên dẫn đến giao thủ, kém chút đã đánh xuyên qua tòa nhà này, cũng may biết là đang ở Đại Hạ phủ nên khắc chế một chút, chỉ đả thương vài vị cư dân chứ không có người chết.

Mặc dù như thế, nơi này cũng không cách nào trụ nổi, kể cả Sơn Hải Nhật Nguyệt đều tới dò xét, nếu tiếp tục như thế, tùy ý tranh đấu một lần đều có thể dẫn đến toàn bộ cư dân của tiểu khu nơi đây bị giết.

Tòa nhà của Tô Vũ đã triệt để không còn ai sinh sống, những người khác trong cư xá thì đã được Đại Hạ phủ an bài, lần lượt dọn đi.

Tiểu khu này hiện tại hết sức hoang vu.

Trước kia vào cửa là có thể thấy lão nhân hài tử vui đùa nói chuyện phiếm ở hoa viên, nhưng bây giờ thì đã không còn ai.

Hoang vu vô cùng!

Tòa nhà có dáng vẻ bị tàn phá.

Tô Vũ không nói gì, cái nhà này xem như đã phế đi, dù cho cha hắn có trở về thì cũng không cách nào ở, cả tòa nhà thậm chí còn có chút nghiêng ngả.

Đây cũng là do cường giả giao thủ gây ra.

Không sụp đổ cũng coi như chất lượng không tệ lắm rồi.

Ở giữa hành lang có không ít tạp vật, đều là đồ do cư dân dọn nhà lưu lại.

Vài vị Long Võ vệ canh gác dưới lầu thấy Tô Vũ, một vị Lăng Vân lạnh lùng nói: "Muốn vào phòng? Tiến vào thì hết thảy tự gánh lấy hậu quả! Người dò xét nhà của Tô Vũ không ít, căn nhà này có nguyền rủa, từng chết hơn mười vị, ngươi khẳng định muốn đi vào?"

"Hả?"

Tô Vũ nghi hoặc, thật hay giả thế?

Hình như hắn mới giết hai người thôi mà, ở đâu ra mười mấy người chết?

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía lão Tề, lão Tề gật đầu, "Thật đó, tà môn lắm! Dĩ nhiên, có người nói không phải nguyền rủa mà là Trần Vĩnh làm. Bạch huynh... Nếu thật sự là vị kia, đại khái sẽ không giết ngươi nhưng ta sẽ chết đó, hay là ta ở ngoài đợi ngươi nhé."

"Ai cơ?"

Tô Vũ ngoài ý muốn, lão Tề vội giải thích: "Nghe nói là Trần Vĩnh, ngươi biết Trần Vĩnh chứ, lần trước công thẩm xong, vài vị vô địch cho y thời hạn trong vòng nửa năm phải trở về Đại Hạ phủ nói rõ hết thảy. Hiện tại đã là tháng 10, bốn tháng rồi! Còn hai tháng nữa mà y không xuất hiện thì y sẽ trở thành phản đồ của Nhân cảnh..."

Nói đến đây, lão Tề lại bảo: "Nghe nói gần đây có một số người chết đều chính là do y giết!"

Sư bá lại giết người rồi?

Gần đây Tô Vũ không quá để ý tin tức Nhân cảnh, dĩ nhiên, Bạch Tuấn Sinh cũng không phải người quan tâm những tin tức này, hắn gật gật đầu, "Vậy đó cũng tính sư huynh của ta, ai dám nói là phản đồ? Nếu thật sự là sư huynh của ta giết, giết thì cứ giết thôi, đây coi như là sản nghiệp của Bạch gia và Trần gia, người khác không mời mà tới làm trộm, giết đạo tặc là chuyện hợp tình hợp lý!"

Vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh.

Đó là sư huynh của ta!

Lão Tề rất muốn nói ngươi không phải Bạch Phong, ngươi chỉ là đường đệ mà thôi, ngươi mẹ nó thật không biết xấu hổ, ai cũng có thể lôi kéo quan hệ được.

Mấy vị Long Võ vệ kia cũng có chút ngoài ý muốn.

"Người của Bạch gia?"

"Đúng vậy!"

"Tên đệ đệ không ra hồn gì của Bạch Phong nghiên cứu viên sao? Danh xưng một trong Thiên đô bát kiệt Bạch Tuấn Sinh gì đó ấy hả?"

"..."

Tô Vũ đen mặt, "Long Võ vệ cũng dám nói như vậy sao? Có tin ta bảo đường ca ta thu thập các ngươi không? Đường ca ta có quan hệ rất tốt với Hạ gia, nửa học sinh Tô Vũ của ta càng có quan hệ tâm đầu ý hợp với Đại Hạ phủ Hạ Hổ Vưu điện hạ đấy!"

Long Võ vệ im lặng, một vị Lăng Vân chỉ đành nói: "Được rồi, lên đi! Người của Bạch gia... tự mình cẩn thận một chú. Ta cảnh cáo ngươi, thật sự từng có không ít người chết rồi, dĩ nhiên, bất kể có phải do Trần các lão làm hay không thì chúng ta không biết, các ngươi chớ suy đoán lung tung! Miễn cho bị người khác bắt được nhược điểm gì, nhất là Bạch Tuấn Sinh ngươi, đừng có ở bên ngoài nói hươu nói vượn!"

Trần các lão là người Đại Hạ phủ, người một nhà.

Bạch Tuấn Sinh chỉ tính là một nửa người nhà mà thôi.

Người ngoài nói qua loa thì thôi, Bạch gia ở bên ngoài tốt nhất đừng nói càn.

Trên thực tế, bọn họ cũng có xu hướng nghĩ là do Trần Vĩnh làm, gần đây Nhân cảnh rất loạn, chết không ít người, trong đó không ít kẻ đều bị tra ra có thù hận với đa thần văn hệ. Cho nên không cần nói, đại khái người chết hẳn là do Trần Vĩnh giết.

Tô Vũ oanh oanh liệt liệt đáp: "Biết rồi, ta có thể gây phiền toái gì cho ca ca ta, cho sư huynh của ta được chứ?"

Ngươi đã trêu chọc rồi đấy!

Một đám người đều rất bất đắc dĩ, người của Bạch gia không tiện đánh, bằng không thì nhất định phải cho hắn một bàn tay, khiến cho hắn thanh tỉnh một chút.

Tô Vũ cũng không nói nhảm, một mình lên lầu.

Bình Luận (0)
Comment