Cửa nhà Tô Vũ đã bị phá, trông càng thêm tiêu điều, bẩn thỉu.
Có nhiều chỗ đã hiện lên nấm mốc.
Ghế sô pha cũng nát, bàn cũng bị gãy, ván giường bị nhấc lên, nồi chảo rơi khắp nơi, bát chén đũa muỗng vung vãi...
Đây là nhà của Tô Vũ.
Lần trước đến còn không rách nát hỗn loạn thế này, mới chỉ vài tháng thôi mà càng ngày càng cũ nát.
Cửa sổ cũng đều bị phá.
Tô Vũ lần này bình tĩnh hơn trước rất nhiều, mất thì mất thôi, trong trí nhớ của hắn mọi thứ đã sớm không đồng dạng. Nơi này lưu lại thanh xuân nhiệt huyết của hắn, cứ để cho những vật kia cùng cái nhà này tan biến hết đi.
Đã không còn nhiệt huyết, đã không còn huyễn tưởng.
Nhìn quanh bốn phía một phen, Tô Vũ khẽ cười, ở đâu ra di tích.
Nhà ta mà ta còn có thể không rõ ràng à?
Thầm nghĩ như thế, một lát sau, Tô Vũ lại lộ ra một chút nghi ngờ.
Tử khí trên người hắn hơi dao động một thoáng.
Hết sức mỏng manh!
Nếu không phải tử khí ở ngay trên người thì Tô Vũ đều khó mà phát giác.
Lại cẩn thận thể nghiệm chút xíu, ánh mắt Tô Vũ khẽ động, Thiên Nguyên khí?
Cổ quái, trong phòng có Thiên Nguyên khí?
Tuy rằng hết sức mỏng manh!
Dưới tình huống bình thường, khẳng định là sẽ không cảm ứng được, Tô Vũ xem như bén nhạy mà vẫn không thể phát giác ra, vẫn là do tử khí rung chuyển nên hắn mới có thể cảm thụ thấy có Thiên Nguyên khí tồn tại.
"Thiên Nguyên khí..."
Lần trước hắn đã đưa cho Hạ Hầu gia một chủ ý.
Muốn giả tạo di tích thì đương nhiên dùng Thiên Nguyên khí là thích hợp nhất.
Chẳng lẽ... Kế hoạch đã mở ra?
Trên thực tế, nơi đây đã bị bày ra di tích giả rồi?
Lòng Tô Vũ khẽ động, nếu là như vậy thì đại biểu sau khi Đại Hạ phủ hỗn loạn không lâu đã làm xong bố trí chút Thiên Nguyên khí này.
Tô Vũ suy nghĩ, bất động thanh sắc.
Nơi này, chính mình không cảm giác được, Nhật Nguyệt thông thường tuyệt đối cũng không thể nhận ra cảm giác, có lẽ đỉnh cấp Nhật Nguyệt sẽ có chút cảm thụ, bởi vì Thiên Nguyên khí thực sự quá yếu ớt, quá mỏng manh. Tô Vũ cũng chỉ là thông qua tử khí mới nhận ra một chút, hiện tại thì không biết ở đâu đang bày ra bẫy rập.
"Thú vị!"
Tô Vũ cười cười, đi ra khỏi phòng.
Dưới lầu, lão Tề hô to: "Có phát hiện gì sao?"
Tô Vũ cười đáp: "Đương nhiên là có, nơi đây chính là cửa vào di tích, Tô Vũ đã nói với đường ca ta mà, chắc chắn không sai!"
Vị cường giả Long Võ vệ lạnh lùng quát: "Bạch Tuấn Sinh, chớ nói lung tung!"
Hiện tại, người đang nhìn chằm chằm bên này không hề ít.
Tô Vũ liếc mắt xem thường, "Người nào nói lung tung? Tô Vũ nói cho đường ca ta biết thật mà, hắn nói cửa vào di tích ở nhà hắn, di tích này cực kỳ mạnh mẽ, có vô số Thiên Nguyên khí, vô số chí bảo..."
"Hừ!"
Long Võ vệ hừ lạnh một tiếng, gia hỏa Bạch gia kia thật đáng ghét!
Mà lúc bấy giờ, trong tiểu khu bỗng nhiên có người lên tiếng: "Bạch huynh nói thật chứ?"
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn lại, một đám thanh niên nam nữ đang đi tới gần đây, trong đó còn có người quen của hắn, lần trước tới cũng đã nhìn thấy, chính là Chu Hồng Ba tới từ Cầu Tác học viện.
Còn sống à?
Lần trước Tô Vũ đã muốn giết chết gã, sau này không tìm được cơ hội nên lựa chọn rời đi, sau đó nữa thì hắn đã quên mất luôn đối phương.
Hiện tại lại gặp mặt!
Không chỉ mình gã, xem ra địa vị Chu Hồng Ba cũng không tính quá cao, còn có một số nam nữ đi cùng.
Thấy đám người đó, lão Tề ở bên vội giật giật y phục của hắn, truyền âm dặn dò: "Đừng nói lung tung, đều là hậu duệ của một vài đại nhân vật, còn có đỉnh cấp thiên tài của một số đại phủ!"
Tô Vũ lộ vẻ dị sắc nhìn về phía bọn hắn, khẽ đáp: "Ngươi quản ta nói thật hay giả làm gì, ta tùy tiện nói một chút không được à?"
"Bạch Tuấn Sinh, đừng càn rỡ!" Có người quát lạnh: "Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Tô Vũ cười nhạo, "Làm sao hả? Không được à? Muốn đánh chết ta sao? Ta biết cả Nhân cảnh bây giờ chỉ có Đại Minh vương của chúng ta đang tọa trấn, các ngươi chọc ta thử coi. Đại Minh phủ ta mặc dù không thích gây chuyện nhưng cũng không biết sợ là gì! Bạch gia từ các đời trước đều là nòng cốt của Đại Minh phủ, ta cùng Chu Hồng Lượng có quan hệ mật thiết, ta đánh Chu Hồng Lượng rồi tới phủ thành chủ gọi một tiếng Chu gia gia, Chu phủ chủ cũng sẽ không trừng phạt ta, ta sợ các ngươi hay sao?"
Lời này vừa nói ra, không ít người lộ ra ánh mắt dị dạng.
Mẹ nó!
Đại Minh phủ đều thành cái đức hạnh này rồi!
Miệng thật thối!
Càng mấu chốt hơn ở chỗ, ngươi chọc hắn, hắn đánh không lại ngươi, hắn sẽ gọi phụ huynh.
Bây giờ quả thực là Đại Minh vương đang tọa trấn Nhân cảnh.
Đại Minh vương sẽ vì Bạch Tuấn Sinh mà ra mặt sao?
Vô địch thông thường thì không có khả năng, nhưng Đại Minh vương thì khó nói.
Bạch gia thật sự mà cầu đến Đại Minh vương bên kia, có lẽ Đại Minh vương sẽ ra mặt.
Tô Vũ đầy mặt đắc ý, "Đừng có lấy vô địch hay Nhật Nguyệt ra dọa ta. Ta không sợ đâu! Không chỉ như vậy, ta nói cho các ngươi biết, ta còn có át chủ bài, ta..."
Nói đến đây, hắn vội ho một tiếng, giống như có chút lỡ miệng, cấp tốc lôi kéo lão Tề rời đi.
Những người khác lộ vẻ nghi ngờ, có ý gì?
Át chủ bài gì?
. . .
Cùng lúc đó, lão Tề tò mò hỏi: "Bạch huynh, ngươi còn có át chủ bài gì vậy? Không có chuyện gì thì đừng trêu chọc những tên kia."
"Sợ cái gì chứ, biết Liệp Thiên các không?"
"Dĩ nhiên. Ta vừa nghe nói rồi, ngươi không biết đâu, trước khi ngươi đến có một gia hỏa Liệp Thiên các xuất hiện, hắn tên là Huyền Cửu, vô cùng cường đại. Nhật Nguyệt cường giả cùng thống tĩnh Long Võ vệ Ám Vệ tọa trấn bên này giao thủ với hắn, kết quả hắn chẳng những không rơi vào thế hạ phong, mà còn ung dung chạy thoát..."
Lão Tề nói một hồi lại cảm khái: "Đại Hạ phủ càng ngày càng nhiều cường giả hội tụ, Liệp Thiên các kia ở Chư Thiên chiến trường nghe nói cũng là thế lực lớn, có rất nhiều vị vô địch, không nghĩ tới bây giờ cũng đến Nhân cảnh."
Tô Vũ ra vẻ đắc ý, "Không cần ngươi phải nói! Ngươi biết không? Liệp Thiên các sẽ cho một số thiên tài cùng cường giả Liệp thiên điểm bảng, có thể tùy thời đề ra bất kỳ yêu cầu gì, đưa tiền là được, giết người phóng hỏa hay cái gì họ cũng làm!"
"Cái này thì ta biết, bất quá nghe nói chỉ cho các đỉnh cấp thiên tài thôi, tỉ như thiên tài trên Liệp Thiên bảng hay một số cường giả Sơn Hải Nhật Nguyệt, không có quan hệ gì với chúng ta..."
"Thôi đi, ta cũng là thiên tài!"
Tô Vũ một mặt tự ngạo, "Ta là một trong Thiên đô bát kiệt, ta còn trẻ như vậy đã là Đằng Không, ngươi hiểu mà!"
Lời này vừa nói ra, lão Tề ngoài ý muốn, giống như nghĩ tới điều gì, y vội truyền âm: "Ý ngươi là..."
"Đừng truyền ra ngoài, chớ nói lung tung! Nắm giữ điểm bảng không tính là làm việc sai trái, không tính là cấu kết Vạn Tộc giáo, thiên tài cường giả Nhân cảnh chúng ta ở Chư Thiên chiến trường cũng có thứ đồ chơi này, không có chuyện gì!"
Lão Tề bây giờ đã hiểu rõ, trong lòng cực kỳ chấn động, Bạch Tuấn Sinh lấy được điểm bảng sao?
Khó trách hắn lại lớn lối như thế!
Đây là cảm thấy có thể ỷ vào Liệp Thiên các mà đấu lại những người kia!
"Liệp thiên điểm bảng... Ngươi thật sự lấy được à?"
"Ha ha!"
Tô Vũ cười ha hả một tiếng, không nói chuyện gì mà chỉ nhướng mày, gương mặt đầy vẻ đắc ý.
Ta lấy được!
Rất nhiều!
Điểm bảng chỉ có bạch diện cầm một ít, Tô Vũ thì nắm giữ tận 100 phần, ba vị bạch diện khác riêng phần mình nắm giữ 30 phần, tổng cộng cũng có 190 phần điểm bảng.
Nói một cách khác, trong thời gian Tô Vũ tọa trấn Đại Hạ phủ thì hắn có thể liên lạc cùng 100 vị khách hàng.
Những tin tức này có thể thẳng tới tai hắn.
Đương nhiên, ba vị bạch diện khác nhiều ít gì cũng có chút quyền lợi, thế nhưng chủ yếu vẫn phải nghe theo Tô Vũ.
Lão Tề có chút hâm mộ, nghe nói đây là thứ chỉ cho đỉnh cấp cường giả cùng thiên tài, Bạch Tuấn Sinh thế mà lại lấy được!
Đối với Liệp Thiên các, mọi người đều biết một chút, quả thật không tính là Vạn Tộc giáo.
Đương nhiên thế lực đó cũng không phải người tốt, mọi người ai cũng đều rõ ràng.
Dù sao cấu kết cũng không có vấn đề gì, dẫu gì thì thông qua thế lực này có khả năng mua được rất nhiều đồ tốt mà bình thường ngươi không mua được.
Lúc bấy giờ, lão Tề xem như đã biết Bạch Tuấn Sinh lấy đâu ra tự tin như thế.
"Ngươi có tiền sao?"
Lão Tề bỗng nhiên hỏi một câu, "Nghe nói bọn họ chỉ nhận tiền!"
Tô Vũ cười đáp: "Không có việc gì, bọn họ cho ta mặt mũi, đường ca của ta là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh mà!"
Lão Tề im lặng.
Ngươi trước kia hung hăng kêu gào phải đạp đường ca dưới chân, hiện tại động một chút thì là đường ca ta này, đường ca ta nọ... Đủ rồi a! Lươn lẹo tới thế là cùng.