Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1632 - Chương 1632: Loạn Kéo Uyên Ương

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1632: Loạn Kéo Uyên Ương
 

Mà giờ khắc này, Bạch Phong mới ra thành không lâu cũng thu vào tin tức.

"Hoàng Cửu?"

"Liệp Thiên các?"

Bạch Phong sửng sốt một chút, "Khó trách tiểu tử kia phách lối như vậy, không ngờ là tìm được chỗ dựa, nhưng mà đồ đần độn này lấy tiền ở đâu thuê bạch diện bảo hộ vậy?"

"Còn nữa, lá gan của Liệp Thiên các cũng thật lớn, ta vừa nhận được tin tức hàng loạt thành viên Liệp Thiên các tiến vào Nhân cảnh, các đại phủ đều đang vây quét bọn hắn, thế mà lại dám nhận nhiệm vụ rồi, không sợ bị Đại Hạ phủ vây giết sao?"

Liệp Thiên các cũng không phải kẻ tốt lành gì.

Bạch Tuấn Sinh và đối phương hợp tác với nhau khiến anh không yên lòng.

Giờ phút này, anh cũng không ra ngoài một mình.

Đương nhiên, anh không kinh động tới Hồng Đàm, hiện tại Hồng Đàm tốt nhất đừng ra ngoài, quá nguy hiểm. Người đi cùng anh là Ngô Nguyệt Hoa, cường giả Sơn Hải cửu trọng đỉnh cấp.

Ngô Nguyệt Hoa đã sớm là Sơn Hải bát trọng, gần đây bà mới vừa đột phá Sơn Hải cửu trọng.

Vừa rồi nghe xong tin tức, bà hơi cau mày: "Liệp Thiên các. . . Bọn gia hỏa kia thế mà dám tiến vào Nhân cảnh, đây là dấu hiệu loạn thế! Liệp Thiên các là những kẻ không có lợi thì không dậy sớm, không phải loạn thế thì chúng chắc chắn không đi, đi thì chính là đại loạn. Đám người bọn chúng chỉ lo thiên hạ bất loạn, chúng là đầu nguồn của loạn thế, hoặc là nói, là những kẻ chế tạo loạn thế!"

Đương nhiên, nói như vậy có phần khá khoa trương.

Thế nhưng Liệp Thiên các thích nhúng tay vào vũng nước đục là thật, dẫu sao chẳng được mấy kẻ tốt bụng.

Ngô Nguyệt Hoa cấp tốc nói: "Đi đón đường đệ của ngươi đi, nếu tên Hoàng Cửu vẫn còn theo thì thử xem có thể đánh giết đối phương hay không. . . Đây cũng là đại công!"

Đánh giết bạch diện cũng là đại công lao.

Bạch Phong gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Cái tên Bạch Tuấn Sinh thật ngu xuẩn, chỉ biết tìm việc cho ta! Hiện tại thì hay rồi, ta còn phải đi thu dọn cho hắn!"

"Bớt nói nhảm, chính ngươi lớn mạnh một chút là tốt, miễn cho nhiều lần đều cần người hỗ trợ, nhìn đồ đệ của ngươi kìa, mặc dù không còn sống lâu nữa thế nhưng chư thiên vạn tộc vĩnh viễn cũng không quên được hắn, phun toả hào quang, diệu bắn vạn giới!"

Rõ ràng Ngô Nguyệt Hoa đánh giá Tô Vũ rất cao.

Ngô gia đều là như thế.

Ngô gia lão thái trước đó ở Chư Thiên chiến trường cũng đã nói, chỉ có nhân vật như vậy mới xứng với người nhà họ Ngô của bà, không cầu Vĩnh Hằng, chỉ cầu xán lạn trong nháy mắt, quang diệu chư thiên.

Tô Vũ rõ ràng là đã làm được!

Dạng tuyệt thế yêu nghiệt này đều được Ngô gia đánh giá cực cao!

Giống như Liễu Văn Ngạn năm xưa.

Bạch Phong bất đắc dĩ nói: "Sư bá mẫu cũng đừng đả kích ta như thế, sư phụ ta đả kích ta còn chưa đủ à?"

Ngô Nguyệt Hoa thản nhiên nói: "Sự thật chính là như thế! Ngô Kỳ nhà ta tại Chư Thiên chiến trường sát lục bốn phương. Ngay cả Hoàng Đằng mà nó đều không phục, nhưng khi ta nói sẽ gả nó cho Tô Vũ, nó cũng không hề phản bác, rõ ràng là nó cũng nhìn trúng Tô Vũ rồi. . ."

". . ."

Úi đệt!

Bạch Phong vô lực chửi bậy: "Ngài. . . Cái này. . . Ngô Kỳ là người thế hệ chúng ta, ngài loạn kéo uyên ương như thế làm gì, Ngô Lam không phải đã theo chân Tô Vũ đi tới Đại Minh phủ sao?"

Làm cái gì thế này?

Ngô Kỳ mặc dù khó dây dưa, mặc dù băng lãnh, mặc dù lúc thế này lúc thế kia nhưng dù sao cũng là nữ cường giả, nữ thiên kiêu hiếm hoi ở thế hệ chúng ta, ấy vậy mà lại bị ngài gả cho Tô Vũ?

Thật là!

Còn nữa, ngài có một cô cháu gái chạy theo Tô Vũ, ngài biết không?

Ngô Nguyệt Hoa không thèm để ý lắm, bà nói: "Tô Vũ là nhân vật bậc ấy mới xứng với với Ngô gia nữ tử, Ngô Kỳ cùng Ngô Lam đều gả cho hắn cũng không sao!"

". . ."

Được rồi, Bạch Phong vô lực, có chút buồn bực nói: "Đó là mong muốn đơn phương của ngài, Tô Vũ chưa chắc đã có tâm tư này, tiểu tử kia đã nói với ta rồi, nữ nhân nào có tốt bằng tu luyện!"

"Đó mới là nhân kiệt!"

Ngô Nguyệt Hoa gật đầu tán dương, đây mới thật sự là tu giả, rất tốt, khó trách có khả năng kiệt xuất như thế!

Ta lạy ngài luôn!

Bạch Phong thầm chửi bậy, không ngờ chỉ cần thực lực cùng thiên phú biến thái thì tính cách thế nào ở trong mắt các ngươi đều là tốt. Nếu hoa tâm liền gọi là phong lưu phóng khoáng, trực nam thì bảo rằng ý chí kiên định, lớn lên xấu thì kêu đàng hoàng chất phác, lớn lên thấp thì cho là đè nén đều là tinh hoa. . .

Thôi thôi!

Bạch Phong không xoắn xuýt với vị này nữa, nữ nhân Ngô gia luôn giữ lý lẽ cứng nhắc, hết sức đáng sợ.

Tranh luận với nữ nhân không có ý nghĩa gì.

Được rồi, chút nữa cục tức này sẽ quẳng lên người tên đường đệ ngốc kia, không phải vì ngươi thì ta sẽ không đi tìm Ngô Nguyệt Hoa, không tìm Ngô Nguyệt Hoa thì sẽ không bị bà khinh bỉ đả kích!

. . .

Phốc phốc!

Tiếng lưỡi dao xuyên thấu truyền ra, ầm ầm, một cỗ thi thể rớt xuống đất.

Thân ảnh Hoàng Cửu lóe lên một cái rồi biến mất, y cười lạnh một tiếng, truyền âm trong mặt nạ: "Nhân tộc cũng chỉ đến như thế! Vạn Tộc giáo là một đám ngớ ngẩn! Bị ta giết nhiều vị Sơn Hải như vầy mà còn kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, không biết sống chết, loại phế vật này ném đến Chư Thiên chiến trường sống không quá mấy ngày!"

Y hiểu biết thiên tài cường giả quá nhiều, bây giờ giao thủ với vài tên Sơn Hải Vạn Tộc giáo khiến Hoàng Cửu cảm thấy rất không thú vị!

Yếu!

Căn bản không cảm giác được sự cường hãn, Nhân tộc chính là như thế, kẻ mạnh thì rất mạnh, mà kẻ yếu thì rất yếu, không giống Thần Ma đại tộc, thực lực đều tương đối cân bằng.

Kẻ yếu Nhân tộc có khi còn chẳng bằng tiểu tộc.

Mà cường giả của Nhân tộc thì cả Thần Ma đều không thể địch nổi.

Bộ tộc này phân hoá cực kỳ lợi hại.

Vạn Tộc giáo có tinh nhuệ, thế nhưng lực lượng tinh nhuệ cũng sẽ không tới tìm Bạch Tuấn Sinh, bởi vì quá lãng phí, tới đều chỉ là một vài kẻ yếu. Kết quả tự nhiên là bị Hoàng Cửu dễ dàng giải quyết.

Hoàng Cửu đang nghĩ ngợi, trong hư không bỗng có một đại đỉnh buông xuống!

Oanh!

Hoàng Cửu đâm ra một kiếm, sau một khắc, đại đỉnh phá toái, vô số độc dược bao trùm, bịch một tiếng, thân thể hư thối. . .

Hoàng Cửu vừa rồi còn hết sức hung hăng càn quấy, trong nháy mắt đã vội vã trốn chạy, còn không quên thầm mắng một tiếng!

Xui xẻo rồi.

Gặp phải một vị Độc sư, lần sau y sẽ không tiếp tục khoác lác nữa, vừa nói xong liền ăn thiệt thòi lớn.

"Hừ!"

"Coi như ngươi chạy nhanh!"

Lúc này từ trong hư không, Ngô Nguyệt Hoa đi ra, bà hừ lạnh một tiếng, thu hồi đại đỉnh.

Mà Tô Vũ thì nhàm chán đến mức muốn khóc thét.

Ta muốn giết người, kết quả. . . các ngươi cũng thật giỏi, Hoàng Cửu đã giải quyết toàn bộ. Hoàng Cửu bị người thu thập, mà người tới lại là Ngô Nguyệt Hoa, ta còn đánh cái rắm gì nữa!

Được rồi được rồi!

Một đám tôm tép nhỏ, bỏ qua cho bọn hắn một lần vậy.

Mà vào thời khắc này, Tô Vũ cảm nhận động tĩnh sau mông, có người muốn đá hắn!

Bình Luận (0)
Comment