Tô Vũ cảm nhận động tĩnh sau mông, có người muốn đá hắn!
Hắn vô thức muốn phản kích!
Sau một khắc, Tô Vũ nhịn được!
Bịch một tiếng, Tô Vũ làm bộ bay ra một đoạn, lớn tiếng kêu lên đau đớn, mà phía sau Bạch Phong nhe răng trợn mắt, rất nhanh đã lén thu hồi bàn chân đang đau nhức dữ dội, trong lòng anh thì điên cuồng mắng!
Vừa mắng lại vừa ngoài ý muốn cùng nghi hoặc.
Cái quỷ gì?
Đường đệ của ta mới vừa vào Đằng Không không lâu, ta đường đường là nửa bước Lăng Vân, thế mà đá ra một cước còn làm chân đau như muốn gãy, tình huống như thế nào đây?
Mà giờ khắc này, Tô Vũ thì bất động thanh sắc, trong lòng hắn lại cười thầm, vờ rút ra từ sau mông một tấm thép lớn, quay đầu nhìn về phía Bạch Phong, một mặt ủy khuất nói: "Ngươi đá ta làm gì? Ngươi xem, huyền giai hộ thuẫn của ta đều bị ngươi đá bẹp, ngươi ra tay quá độc ác!"
". . ."
Bạch Phong nháy mắt mấy cái, vừa rồi là có hộ thuẫn sao?
Ta không cảm nhận được a!
Đường đệ của ta là Đúc Binh sư, có huyền binh thì cũng không ngoài ý muốn, nhưng khi ta giơ chân đá lại không có cảm giác gì mà?
Dù còn hơi nghi hoặc một chút, nhưng Bạch Phong cũng không lo được những thứ này, anh cả giận mắng: "Ai bảo ngươi tới? Lần trước ta đã kêu ngươi cút, ngươi không nghe thấy hả?"
"Gia gia thụ thương, ta tới báo tình hình cho ngươi, nhị thúc cũng muốn nói với ngươi mấy câu, ta tới chuyển lời!"
"Nói!"
"Đến Đại Hạ phủ đã rồi lại nói!"
"Ngươi. . ."
Bạch Phong giận dữ, Tô Vũ thì một bộ lợn chết không sợ bỏng nước sôi: "Không đến Đại Hạ phủ ta sẽ không nói."
Ngô Nguyệt Hoa lười chậm trễ thời gian, mở miệng khuyên: "Mau chóng trở về, hiện tại kêu cậu ta đi chẳng lẽ sẽ do ngươi tiễn người trở về? Đi về Đại Hạ phủ trước đã!"
Bạch Phong bất đắc dĩ, cũng phải, giờ mà đuổi người đi thì không ai có thể hộ tống tên đường đệ ngu đần này.
Người của Liệp Thiên các vừa rồi đã sợ quá chạy mất rồi.
. . .
Mà lúc bấy giờ, Hoàng Cửu bị hù sợ thì đang đứng xa xa quan sát một thoáng, âm thầm cười khẽ, Bạch Phong đến rồi!
Đã như vậy thì nhiệm vụ của mình xem như hoàn thành.
Còn không tồi, khởi đầu tốt đẹp, nhiệm vụ đơn đầu tiên hoàn thành hết sức thuận lợi a!
Nhân tộc cũng không thể khinh thường.
Nữ nhân kia cực kỳ bá đạo, thực lực cũng rất mạnh.
Khả năng chiến đấu như thế nào thì chưa nói, nhưng một tôn độc đỉnh kia kém chút đã độc chết mình, vẫn phải cẩn thận hơn mới được.
"Huyền Cửu, nhiệm vụ hoàn thành, ta rút lui trước! Nhận thêm nhiều nhiệm vụ chút, đội của chúng ta vừa đến đã hoàn thành nhiệm vụ, xem ra mục tiêu mà Huyền Cửu ngươi lựa chọn cũng không tồi!"
Huyền Cửu không đáp lời, y cũng không để ý, có lẽ đối phương còn có việc, hẳn là đang ẩn núp trong bóng tối, mặc kệ hắn!
. . .
Mà sau khi Tô Vũ gặp được Bạch Phong thì tâm tình hắn rất tốt!
Chuyện mặt nạ bị giấu trong người đang chấn động, hắn cũng lười quản, không có việc lớn gì cả, đại khái là Hoàng Cửu truyền tin tới mà thôi.
"Ta muốn đi Đại Hạ phủ!"
Tô Vũ thầm nghĩ như thế, lại nhìn Bạch Phong, nhìn kiểu gì cũng thấy rất vừa mắt.
Lão Bạch, đã lâu không gặp a!
Thật sự rất lâu rồi!
Cũng phải tới 4 tháng không nhìn thấy anh.
Bất quá. . . lão sư của mình, chậc chậc, Đằng Không cửu trọng, aiz, quá đáng thương, quá thê thảm.
Thế này thì cũng quá yếu rồi!
Ta hiện tại dùng một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết nhỉ?
Thế này là không được, ta cho ngài nhiều Thiên Nguyên khí như thế mà ngài làm sao còn không tăng lên tới Lăng Vân vậy?
Tô Vũ oán thầm, có phải ngài lại lười biếng rồi không?
Có phải lại không chịu nỗ lực?
Nếu đã cố gắng thì tại sao không có tiến bộ gì hết?
Hắn hung hăng khinh bỉ anh một phen trong lòng, nhưng thực ra hắn đang vui vẻ dị thường. Lão Bạch, đã lâu không gặp, ta cũng hơi nhớ ngươi, bên người đều là đàn sói vây quanh, chỉ có bây giờ thì tâm tình ta mới sáng sủa hơn rất nhiều.
. . .
Gặp lại Bạch Phong, tâm tình Tô Vũ quả thực rất tốt.
Hắn rất vui vẻ, hết sức vui vẻ.
Vị lão sư này mặc dù không quá có trách nhiệm, bất quá không thể không nói, đoạn thời gian khi hắn vừa tới Đại Hạ Văn Minh học phủ, Bạch Phong đã dạy hắn rất nhiều thứ, cho hắn rất nhiều trợ giúp.
Mà có rất nhiều việc, thậm chí là chuyện liên quan đến cơ mật, Bạch Phong đều dạy cho hắn toàn bộ.
Thần văn chiến kỹ chia tách, chế tạo thiên phú tinh huyết, những thứ này Tô Vũ đều biết, người ngoài khát không cầu được mà Bạch Phong lại tùy tiện truyền cho hắn.
Cùng với việc ngay từ đầu anh đã cho Tô Vũ dùng trăm giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu để Trúc Cơ, bởi vậy, Tô Vũ mới biết được Phá Sơn ngưu tinh huyết tốt như thế.
Không thể không nói, Phá Sơn ngưu chết nhiều như này thì Bạch Phong cũng là đao phủ gián tiếp.
Từ khi Bạch Phong bị phạt đi Chư Thiên chiến trường, Tô Vũ gần như chưa từng gặp lại anh.
Lần trước dùng thân phận của Thôi Lãng xuất hiện cũng không có cơ hội được nói chuyện với Bạch Phong.
Giờ phút này gặp lại, tâm tình Tô Vũ thật sự rất không tệ.
Tại Chư Thiên chiến trường, hắn bị từng đàn sói đói vây quanh, bốn phía không một ai có thể tin tưởng, cái loại cảm giác luôn luôn phải cầu sinh trong khe hẹp, sợ sau lưng bỗng nhiên có một người cho mình một đao, Tô Vũ cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Mà giờ khắc này hắn lại buông lỏng hơn rất nhiều.
Hắn buông lỏng, Bạch Phong thì lại cảnh giác nhìn quanh bốn phía, hùng hùng hổ hổ.
Tên đường đệ này quá hố người!
Trên đường trở về cũng phải cẩn thận mới được.
Ngô Nguyệt Hoa đã trốn vào hư không, âm thầm tuần tra kẻ địch, Bạch Phong vừa ở phía trước dẫn đường, vừa mắng to: "Đến Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ sẽ có thương đội đi Đại Minh phủ, ngươi đi theo thương đội trở về, tên ngớ ngẩn này mau mau xéo đi!"
"Ta và ngươi chung huyết thống đó."
Tô Vũ cười ha hả, dùng thân phận của Bạch Tuấn Sinh chọc điên lão Bạch hình như cũng hết sức thoải mái.
"Ngươi. . ."
Bạch Phong chính xác là tức gần chết, anh giận dữ mắng: "Gia gia làm sao hả? Phụ thân ta rốt cuộc kêu ngươi nói với ta cái gì?"
"Gia gia mở Dương khiếu thất bại, thụ thương nặng. . ."
Lời này vừa nói ra, Bạch Phong cũng không thấy ngoài ý muốn, thở dài một tiếng, "Đoán được mà!"
Tô Vũ cũng có chút hiếu kỳ hỏi: "Ngươi mở Dương khiếu rồi sao?"
Cũng đúng, lão sư là người Bạch gia, sẽ biết mở Dương khiếu nhỉ?
Mở ra rồi thì có thể khống chế sao?
Nói thật, triển khai toàn bộ Dương khiếu thì Tô Vũ cảm thấy hẳn là sẽ rất mạnh, nhưng hắn không dám.
Bởi vì Dương khiếu vừa mở liền vô phương bỏ dở, không ngừng hấp thu lực lượng khiếu huyệt của ngươi, Tô Vũ còn đỡ, lực lượng khiếu huyệt của hắn rất mạnh, còn có thể chống đỡ một quãng thời gian, nhưng người bình thường e là không thể được.
Bạch gia lão gia tử thật sự đã triển khai toàn bộ Dương khiếu sao?
Nếu là như vậy, ông sống đến bây giờ còn chưa chết thì cũng rất khó lường, đủ cứng a!
"Không biết!"
Bạch Phong tức giận nói: "Khai Dương khiếu trước tiên phải bạo khiếu huyệt, tự tìm đường chết à! Lão tổ tông lưu lại phương pháp vốn không đáng tin cậy, Dương khiếu nhất định có những biện pháp khác để mở ra. . ."
Nói xong, Bạch Phong ý thức được cái gì, có chút ngoài ý muốn, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, "Dương khiếu?"
Anh tỏ ra hơi khác thường, Dương khiếu gì cơ?
Đương nhiên trên đại thể anh có thể nghe ra ý tứ của lời này.
Cho nên ngay từ đầu cũng không để ý, nhưng bây giờ anh bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, Bạch gia chưa từng đặt tên cho khiếu huyệt này.
Đồng dạng, cũng không ai đặt tên cho khiếu huyệt ấy.
Cái tên gọi được đặt thật sự là do Tô Vũ.
Mà Tô Vũ thì không nói cho ai, hắn cũng chỉ đề cập qua với Liễu Văn Ngạn.
Cho nên cái từ Dương khiếu kia vẫn là lần đầu tiên anh nghe thấy.
Tô Vũ lúc trước nói là Nguyên Thần khiếu chứ không phải m khiếu và Dương khiếu.
Tô Vũ vốn dĩ cũng không để ý, chính hắn nói như vậy đã quen rồi.
Giờ phút này, thấy vẻ mặt Bạch Phong thì hắn mới ngộ ra, tỏ vẻ bình tĩnh đáp: "Dương khiếu mà cũng không biết? Lần trước Tô Vũ tới nhà chúng ta đã nói với ta, hắn nói, Bạch gia lão tổ đã mở ra Dương khiếu, mà đối ứng hẳn là còn có m khiếu! m dương hòa hợp mới có thể làm cho Dương khiếu mở ra, mới không xuất hiện phiền toái!"
"Tô Vũ. . ."
Bạch Phong hiểu rõ, khẽ gật đầu, Dương khiếu m khiếu.