Dương khiếu m khiếu.
Bạch Phong suy nghĩ một chút bèn mở miệng: "Đây là Nguyên Thần khiếu mà hắn nói, nguyên khiếu cùng thần khiếu đều có một điểm bùng nổ, điểm tập hợp, tổ hợp điểm! Những lý luận của hắn ta đều đã xem, nói ra thì... toàn bộ lý luận của hắn cũng là do ta dạy."
Bạch Phong thổn thức: "Nguyên Thần khiếu kỳ thật cũng là do ta phát hiện, bất quá, ở phương diện này thì Tô Vũ có những phát hiện càng nổi bật hơn, cuối cùng cũng không làm mất mặt lão sư như ta. . ."
Được rồi!
Tô Vũ chẳng muốn nói cái gì nữa, lão sư của hắn cũng chỉ có chút sở thích nhỏ ấy, không có chuyện gì thì sẽ khoác lác vài câu.
Nhớ năm đó, Bạch Phong một mực nói không ai có thể thắng anh, anh là vô địch cùng thế hệ, kết quả sau này Tô Vũ mới biết được, anh đã bị Hoàng Đằng đánh ba lần, con vịt chết vẫn rất mạnh miệng. Chuyện này vẫn là Tô Vũ nghe được từ nơi khác.
Nếu nhắc tới Tô Vũ thì hắn cũng thuận tiện thám thính một chút tình huống, "Ca, Tô Vũ ở Chư Thiên chiến trường còn tốt chứ?"
"Vẫn được!"
Bạch Phong không tiện nói nhiều về việc này, vẫn được cái rắm, tên nhóc kia sắp ngỏm rồi!
Đồ hỗn đản ấy không gây chuyện thì không thoải mái mà!
Hiện tại coi như xong, nghe nói Tinh Hồng cổ thành không có ai dám tới, tên kia muốn gây chuyện cũng không thể trêu vào được.
Anh lại quay đầu nhìn đường đệ của mình, có chút bất mãn mắng: "Ngươi chớ học hắn!"
Tên này có xu thế đó!
Thế mà dám ở ngay Nam Nguyên kiếm chuyện, đây không phải là phong cách Bạch gia, đây là phong cách của Tô Vũ. . .
Mà Tô Vũ thì cảm thấy chuyện này không trách Bạch Phong thì không được.
Bản lĩnh gây chuyện. . . là do Bạch Phong dạy hắn.
Đúng vậy, là Bạch Phong dạy.
Tô Vũ nhớ kỹ khi hắn vừa tới học phủ, Bạch Phong vì để cho hắn nhìn xem đa thần văn chiến kỹ mạnh cỡ nào nên mới đi đánh Hồ Văn Thăng, đệ tử của Chu Minh Nhân, Đằng Không thất trọng vượt cấp đánh bại Đằng Không cửu trọng.
Về sau, Hồ Văn Thăng bế quan không ra khỏi cửa.
Bởi vậy dẫn tới đa thần văn cùng đơn thần văn chi tranh, năng lực gây chuyện không phải là Bạch Phong dạy ta sao?
Hiện tại còn dám phủ nhận!
Tô Vũ thầm nhủ trong lòng, Bạch Phong thì không nghĩ nhiều như vậy, Tô Vũ có năng lực gây sự, đó là vấn đề của hắn chứ liên quan gì tới anh?
Anh không nhớ rõ chính mình đã làm gì!
Bây giờ anh còn đang vì những sự tình này mà đau đầu đây.
Thấy đường đệ sau lưng mình một bộ xem thường, anh nhịn không được cả giận quát: "Ngươi bớt nói nhảm đi, lời của ta ngươi đã nghe chưa? Đến Đại Hạ phủ rồi thì ngày mai liền theo thương đội xéo đi!"
"Không đi đấy!"
"Ngươi. . ."
Bạch Phong giận dữ: "Được, ngươi không cút, lão tử cũng sẽ không quản ngươi, kệ ngươi sống hay chết! Còn nữa, sao ngươi lại có quan hệ với Liệp Thiên các? Cái tổ chức kia không phải thứ gì tốt, hôm nay các đại phủ đều đang vây quét bọn chúng, ngươi biết không?"
Tô Vũ rất nhanh bèn đáp: "Biết, thế nhưng bọn chúng cho ta chỗ tốt nhiều lắm, còn bảo vệ ta miễn phí, ngươi xem, họ giúp ta giết mấy tên gây chuyện kìa!"
"Ngươi. . ."
Bạch Phong im lặng, "Cho ngươi chỗ tốt nhiều lắm? Bọn hắn sẽ bảo hộ ngươi miễn phí? Ngươi nghĩ gì thế?"
"Thật sự miễn phí mà, dĩ nhiên ta đã đáp ứng họ sẽ giới thiệu họ cho ngươi."
"Càn quấy!"
Bạch Phong giận dữ, Tô Vũ bật cười, "Đừng nóng vội mà, ca, bọn hắn nói bọn hắn vừa mới bắt đầu làm ăn nên có rất nhiều ưu đãi. Tỉ như ta giới thiệu cho ngươi, bọn họ sẽ miễn phí giúp ta một lần, nếu ngươi có thể giới thiệu đến chỗ Hồng Các lão, khả năng là cũng sẽ nhận được chỗ tốt. Hồng Các lão lại giới thiệu cho Vạn phủ trưởng, Hạ Hầu gia thì có lẽ cũng có thể miễn phí. . ."
Bạch Phong sững sờ, nửa ngày sau mới hỏi: "Cho bao nhiêu chỗ tốt?"
". . ."
Tô Vũ âm thầm bĩu môi, ta biết ngay mà.
"Phải coi ngươi thương thảo thế nào!"
Bạch Phong như có điều suy nghĩ, đồ vật miễn phí. . . Không lấy thì uổng quá.
Không phải chỉ là giới thiệu tới lão sư ta thôi sao?
Chuyện cỏn con ấy mà.
Tại Chư Thiên chiến trường mới sợ bị định vị, tại Nhân cảnh thì sợ cái quái gì.
Tên đường đệ này của mình hiện tại cũng học được cách làm ăn. Không tệ.
"Ngươi có liệp thiên điểm bảng à?"
"Có!"
"Cho ta dùng một chút!"
". . ."
Tô Vũ im lặng, ngươi thật đúng là!
Rất nhanh, hắn lấy ra một phần điểm bảng giao cho Bạch Phong, đây cũng là thứ lúc trước hắn dùng để giả làm Bạch Tuấn Sinh, miễn cho xảy ra sự cố.
Không quản Bạch Phong nữa, rất nhanh, Tô Vũ tự thao tác một thoáng, mặt nạ của hắn trực tiếp tiến nhập biển ý chí, Bạch Diện Cụ xem như địa binh đẳng cấp, tự nhiên là có khả năng thu lại. Trước đó Tô Vũ sợ phiền toái, sợ vật này gặp nguy hiểm mới không đặt vào biển ý chí.
Giờ phút này, hắn vẫn muốn mạo hiểm một thoáng.
Bằng không thì một mực không câu thông cũng sẽ phiền toái, bởi vì hắn không tiện đeo lên mặt.
Trong biển ý chí, Tô Vũ cảm ứng một thoáng, rất nhanh hắn liền nhìn thấy Hoàng Cửu đưa tin, bình tĩnh trả lời: "Ta đã rút lui, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, nhiệm vụ ban đầu đều sẽ không kiếm được gì, lần này cũng là miễn phí, các vị đồng liêu hãy nhìn xa một chút, thả dây dài câu cá lớn!"
Làm nhiệm vụ bình thường sẽ có ban thưởng, lần này thì lại không có.
Bởi vì không thu phí.
Hoàng Cửu rất mau đã hồi đáp: "Không có việc gì, ta nhìn thấy Bạch Phong, đây là một trong những nhân vật quan trọng ở Nhân cảnh, nhanh như vậy liền tiếp xúc với hắn thì cũng là chuyện tốt!"
"Năng lực nghiệp vụ của Huyền Cửu vẫn rất mạnh!"
Lúc này, Địa Thập Bát cũng tán dương một câu, thoạt trông có vẻ nhiệm vụ lần đầu không thu hoạch được gì, nhưng cấp tốc móc nối với các nhân vật trọng yếu trong vòng xoáy ở Nhân cảnh thì mới là then chốt.
Bạch diện ở các đại phủ khác còn đang tìm chỗ, tìm cứ điểm, chờ đợi dung nhập, ở Đại Hạ phủ thì đã bắt đầu nhận nhiệm vụ, tạo dụng danh tiếng rồi.
Tô Vũ không đáp lời, bởi vì hắn vừa thu được tin từ Bạch Phong.
"Liệp Thiên các? Ta là Bạch Phong, đường đệ ta nói, dùng điểm bảng của các ngươi rồi giới thiệu cho sư phụ ta thì có thể cho ta 1000 sợi thiên địa huyền quang, là thật hay giả?"
". . ."