Vừa đi vừa tâm sự, tốc độ của mọi người cũng không chậm.
Tiếp cận phủ thành Đại Hạ phủ, Vạn Tộc giáo không ngốc đến mức tới đây để giết bọn hắn, nếu nhiệm vụ không thể hoàn thành, Vạn Tộc giáo cũng sẽ lựa chọn từ bỏ, ban thưởng đã không cao mà cái giá phải trả lại quá mức thảm trọng.
Sơn Hải yếu hơn nữa thì cũng là Sơn Hải, trên đường đi bị giết chết mấy tên rồi, đâu ai còn dám nhận nhiệm vụ này.
Không ít gia hỏa mắng những kẻ tuyên bố nhiệm vụ, mẹ nó chỉ biết lôi Vạn Tộc giáo ra làm bia đỡ đạn.
. . .
Phủ thành Đại Hạ phủ.
Tô Vũ đã không còn cảm giác rung động cùng e ngại, sợ sệt khi nhà quê lần đầu tiên vào thành.
Bây giờ, Đại Hạ phủ thành mà hắn thấy cũng chỉ như vậy.
Kể cả thủ vệ phủ quân gồm một đám Vạn Thạch cộng với một ít Đằng Không, bây giờ nhìn lại chỉ thấy thật là yếu, không giống lần đầu tiên tới đây, hắn nhìn một lượt liền cảm thán thật là nhiều cường giả, Vạn Thạch cường giả a!
Hiện tại. . . ở trên Chư Thiên chiến trường, ngoại trừ trong quân thì kẻ độc hành cơ hồ không thể nhìn thấy Vạn Thạch, nếu thấy, không phải cường giả ngụy trang thì chính là ngoài ý muốn lưu lạc tại bên ngoài.
Hiện tại người nào gọi Vạn Thạch là cường giả thì sẽ bị người chê cười.
Một nhóm ba người cấp tốc tiến về hướng Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Bạch Phong vừa đi vừa dặn dò: "Trước tiên ngươi ở lại học phủ vài ngày, sau đó lập tức rời đi. . ."
"Ngươi đã lặp lại bao nhiêu lần rồi, ta sẽ đi, nhưng dù sao cũng phải cho ta nghỉ ngơi mấy ngày chứ?"
Tô Vũ bất mãn nói: "Uổng cho ngươi còn là đại nhân vật của đa thần văn học viện, ta lưu lại mấy ngày thì có làm sao?"
"Ngươi. . ." Bạch Phong nổi nóng, làm sao cái mọe gì?
Cái đồ ngu ngốc này có biết ngươi sẽ kéo Bạch gia liên luỵ vào không?
Anh sắp tức chết với cậu ta rồi!
Lười nói thêm gì nữa, Bạch Phong cắm đầu đi về phía học phủ, gia hỏa này quả là thành sự không có bại sự thì có thừa!
Nhiều nhất ba ngày thôi, ba ngày sau còn không đi thì lão tử đánh cho bất tỉnh rồi tống cổ về!
. . .
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Vẫn an tĩnh như trước, thế nhưng không đủ an bình.
Bây giờ đã đến tháng 10 phần.
Cách lúc tân sinh nhập học đã hai tháng.
Trong học phủ, người càng ngày càng nhiều.
Cường giả cũng nhiều hơn!
Rất nhiều cường giả, có Hộ Đạo giả của vạn tộc học viên, có tử đệ của đám Hộ Đạo giả đó, có nghiên cứu viên tới nộp đơn, so với lúc Tô Vũ rời đi thì trong học phủ nhiều cường giả hơn rất nhiều.
Giờ phút này.
Ở Tu Tâm các.
Trong phòng hội nghị Các lão, nhóm mấy vị Các lão đang họp, dĩ nhiên, việc này không có quan hệ gì với Vạn Thiên Thánh, ông đã lâu không tham dự những thứ này, ông muốn bế quan đột phá Nhật Nguyệt.
Bây giờ hội nghị đều là do Nguyên Khánh Đông chủ trì, vị Phó phủ trưởng tới từ Cầu Tác cảnh này ngay từ đầu đã hết sức khoa trương, gần đây kỳ thật cũng điệu thấp hơn nhiều.
Sau khi Hồng Đàm đột phá Nhật Nguyệt, gã càng biết điều hơn một chút.
Hôm nay, chuyện gã muốn nói không ít.
Nguyên Khánh Đông không dài dòng, chờ người đến đông đủ bèn nói: "Bắt đầu họp, chuyện thứ nhất, viện trưởng Chu Minh Nhân sắp trở về, ông ấy ở Tiên Phong doanh đã chém giết một vị Nhật Nguyệt, hoàn thành nhiệm vụ! Không chỉ ông mà học sinh Trịnh Ngọc Minh của ông cũng sẽ trở về."
Gã liếc qua Hồng Đàm, cấp tốc nói: "Ý của Cầu Tác cảnh là Chu Minh Nhân tiếp tục chưởng quản thần văn học viện. . . Dĩ nhiên, hiện tại có thể nói là đơn thần văn học viện, mọi người có ý kiến gì không?"
Dứt lời, gã nhìn mọi người một cái, thấy bọn họ đều nhìn về phía Hồng Đàm thì gã cũng nhìn về phía Hồng Đàm.
Hồng Đàm thì không để ý đến bọn họ, ông đang nghĩ tại sao tiểu tử Bạch Phong còn chưa trở lại?
"Không có ý kiến vậy cứ quyết định như thế đi!"
Nguyên Khánh Đông miễn gượng cười nói: "Tính thêm ta cùng Hồng viện trưởng, Đại Hạ Văn Minh học phủ cũng xem như khôi phục một chút nguyên khí, có ba vị Nhật Nguyệt cảnh."
Mọi người yên lặng.
Nguyên Khánh Đông đã quen rồi, gã tiếp tục nói: "Chuyện thứ hai, Liệp Thiên các hôm qua bắt đầu nhập cảnh, hàng loạt cường giả chui vào Nhân cảnh, ở cảnh nội Đại Hạ phủ cũng có hành tung của đối phương. Đại Hạ phủ cần chúng ta hiệp tra, mọi người để ý một chút, lần này thực lực thành viên Liệp Thiên các rất mạnh, gặp phải thì tận lực kéo dài thời gian, chờ đợi Đại Hạ phủ giải quyết!"
"Chuyện thứ ba, hiện tại đã đến tháng 10, ám sát án bên ngoài còn đang không ngừng phát sinh, Cầu Tác cảnh dặn ta hỏi Hồng viện trưởng, lúc nào Trần Vĩnh có thể trở về?"
Hồng Đàm ngẩng đầu, ra vẻ ngạc nhiên: "Đồ đệ của ta mất tích, các ngươi lại hỏi ta? Các ngươi không đi cứu hắn mà còn đến hỏi ta?"
". . ."
Nguyên Khánh Đông lười nói nhiều, nếu là trước kia, gã sẽ dựa vào lí lẽ biện luận, thi nhau đua nước miếng với Hồng Đàm một hồi, hiện tại thì. . . quên đi.
Đám gia hỏa này không có ai sợ gã hết.
"Tùy ngươi vậy, cuối tháng 12 mà Trần Vĩnh vẫn không xuất hiện thì quyết nghị lần trước của ba vị vô địch sẽ có hiệu lực!"
Hồng Đàm cũng không thèm để ý đến lời gã, tùy cho các ngươi thích làm thế nào thì làm.
Nguyên Khánh Đông lại nói: "Thứ tư, mấy vị Giả Các lão bế quan thời gian quá lâu, tình huống bây giờ không ổn định, nếu không phải sinh tử quan thì hãy mau chóng xuất quan đi!"
Cái này thì không ai trả lời, Các lão bế quan đó là chuyện của bọn họ.
Ai biết có phải đến thời khắc mấu chốt hay không?
"Thứ năm, Cầu Tác cảnh bảo cho chúng ta tận lực điều tra hành tung của Lam Thiên. Gần đây Vạn Tộc giáo giống như cố ý muốn liên hợp, bao gồm cả việc hàng loạt cường giả vạn tộc chui vào Nhân cảnh, Lam Thiên là cao tầng Vạn Tộc giáo mà chúng ta biết chắc chắn nhất . . ."
Vẫn là sự im ắng.
Đây cũng là thái độ bình thường trong hội nghị, Nguyên Khánh Đông nói xong bèn thở hắt ra, gã trầm mặc một chút, nói ra một lời cuối cùng.
"Cuối cùng, Cầu Tác cảnh hi vọng Triệu Lập Các lão có thể đi Tinh Hồng cổ thành một chuyến, tiếp xúc với Tô Vũ, bao gồm cả kỹ thuật rút ra thiên phú tinh huyết thăng cấp của hắn cùng với hi vọng Tô Vũ có thể vì Nhân tộc mà cung cấp chút ít tài nguyên. . ."
Gã không đợi người khác mở miệng đã vội vàng thanh minh: "Không có quan hệ gì với ta, ta chỉ phụ trách truyền đạt tin tức và chỉ lệnh, mặt khác, các ngươi đừng hỏi ta, ta không biết! Không muốn đi thì tự các ngươi cự tuyệt, ta sẽ chuyển đạt về Cầu Tác cảnh nguyên văn!"
Gã biết, nói ra lời này chắc chắn sẽ bị Cầu Tác cảnh oán giận.
Thế nhưng, gã không muốn bị người người ghi hận.
Cho nên, các ngươi đừng nói với ta, ta chỉ là công cụ chuyển đạt mệnh lệnh mà thôi!
Chuyện khác thì ta một mực mặc kệ.
Đừng thấy Tô Vũ đi rồi mà nhầm, tại Văn Minh học phủ, kỳ thật hắn vẫn rất có nội tình.
Trong số mấy vị Các lão, đa thần văn nhất hệ thì khỏi nói, ngoài ra còn có Hoàng Các lão của trung lập hệ, Nhiếp Các lão, cùng với địa binh đại sư Triệu Các lão, họ đều đứng về phía Tô Vũ.
Ở Thần Phù hệ cũng có Các lão lên tiếng vì Tô Vũ.
Thần Đan hệ lại càng không cần phải nói.
Cho nên, lời này vừa nói ra, tất nhiên là gã sẽ bị oán hận.
Bất quá, lần này còn tốt, Hồng Đàm không làm loạn mà chỉ khẽ gật đầu đáp: "Nếu đúng như tin đồn, tiểu tử kia có thể rút ra tinh huyết Nhật Nguyệt thì có thể học tập một thoáng, kỳ thật kỹ thuật này Bạch Phong và ta đều không chưởng khống . . . Bất quá hiện tại khả năng cao là hắn đã mất đi phương hướng, chỉ biết lấy sát lục làm chủ. Nói cho Cầu Tác cảnh, người nào không sợ chết thì có thể đi thử xem, Triệu Lập là địa binh đại sư, quên đi!"
Hồng Đàm cười to rồi nói tiếp: "Đi thử xem sao, Nhật Nguyệt cửu trọng đi hẳn không nguy hiểm lắm đâu, cùng lắm là bị Tô Vũ phong thành, Nhân tộc sẽ nghĩ biện pháp vào cứu viện!"
Ông cười có chút cổ quái!
Các ngươi đi mau đi!
Hiện tại các ngươi nghĩ rằng mình còn có thể uy hiếp, chỉ huy Tô Vũ à?
Người ta tọa trấn một phương, trở thành bá chủ cổ thành, vô địch tới đều gặp xui xẻo chứ đừng nói Nhật Nguyệt, không sợ chết thì cứ việc xông tới, còn tưởng rằng hắn vẫn là Tô Vũ lúc trước bị buộc rời đi sao?