Hồng Đàm quát lớn: "Kẻ nào?"
Hô một tiếng mà vẫn không có động tĩnh gì.
Ánh mắt Hồng Đàm khẽ biến, cấp tốc chộp tới hướng Bạch Phong.
Vào thời khắc này sau lưng Bạch Phong bỗng xuất hiện một cái tay, đang bóp về phía đầu anh.
"Muốn chết!"
Hồng Đàm khẽ quát một tiếng, ông vỗ ra một chưởng đánh bay Bạch Phong, một viên thần văn bùng nổ, sau một khắc, một thanh cự kiếm cùng đại thuẫn xuất hiện.
Ầm!
Kẻ lén lút cũng đấm ra một quyền.
Đánh cho tấm chắn rạn nứt!
Hồng Đàm biến sắc, mà Bạch Phong bị ông vỗ bay thì đã văng đến trên vách tường, nhẹ nhàng trượt xuống, đầu váng mắt hoa!
Người thần bí đánh cho đại thuẫn của Hồng Đàm rạn nứt, sau một khắc, thân ảnh hắn lóe lên, bắt lấy Bạch Phong, nhấc anh lên rồi nói: "Còn không mau thúc thủ chịu trói!"
Hồng Đàm biến sắc!
Bạch Phong bị bắt lại thì mặt xám như tro.
Hồng Đàm cắn răng quát: “Ngươi vào bằng cách nào?"
Không có khả năng!
Đây là sở nghiên cứu của ông, sở nghiên cứu đã bị ông bày ra vô số pháp trận.
Người trước mắt này đến từ Liệp Thiên các sao?
Người thần bí cười lạnh đáp: "Chút kỹ xảo nhỏ ấy há có thể làm khó được Huyền Cửu ta!"
"Huyền Cửu!"
Hồng Đàm biết đối phương là ai, nghiến răng nghiến lợi quát: "Là ngươi, tên cao tầng Liệp Thiên các trước đó đã xuất hiện tại Nam Nguyên!"
"Không sai, bản tọa chính là bộ trưởng phân bộ Liệp Thiên các tọa trấn Đại Hạ phủ!"
Hồng Đàm lạnh mặt, cao tầng Liệp Thiên các.
Không nghĩ tới đối phương to gan như vậy, thật sự tiềm nhập Đại Hạ phủ, thậm chí còn lẻn vào sở nghiên cứu của mình, điều đó không có khả năng.
Vạn Thiên Thánh đâu?
Ông ta không biết sao?
"Ngươi muốn làm gì?"
Hồng Đàm lạnh lùng hỏi, Tô Vũ cười đáp: "Không muốn làm gì cả, ngươi không phải mục tiêu của ta, ta chỉ cần Bạch Phong, ta thấy hắn da mịn thịt mềm, ta muốn bắt hắn trở về bán thân lấy tiền!"
". . ."
An tĩnh!
Trong nháy mắt an tĩnh!
Bạch Phong bị bắt lại cũng sửng sốt, con mắt chớp chớp.
Lẻn vào sở nghiên cứu. . . Không, chưa chắc là chui vào, có thể là trực tiếp đi vào.
Mà người có thể trực tiếp tiến vào sở nghiên cứu này cũng chỉ có năm người.
Trừ Gia Gia và hai người bọn họ ra thì còn có hai người nữa.
Một là Tô Vũ, một là Trần Vĩnh.
Thực lực này. . .
Sau một khắc, Bạch Phong bỗng nhiên mắng: "Sư huynh, ngươi ác quá a!"
"Không chơi như vậy đâu!"
Hồng Đàm cũng sững sờ, hồ nghi hỏi: "Tiểu Vĩnh?"
Nếu bảo Trần Vĩnh có thực lực tương đương Nhật Nguyệt cảnh thì cũng không phải là không được, lúc trước Trần Vĩnh đã là một bước bước vào Sơn Hải cửu trọng, chẳng qua người thần bí này có thân thể rất mạnh mẽ.
Trong khi Tiểu Vĩnh lại là Văn Minh sư.
Là Tiểu Vĩnh thật sao?
Hồng Đàm không quá chắc chắn.
Mà Bạch Phong thì nhịn không được đá Tô Vũ một cước, cả giận mắng: "Sư huynh, đáng sợ lắm biết không?"
"Ta suýt bị ngươi hù chết!"
"May mắn là ngươi, nếu để tiểu tử Tô Vũ kia thấy được thì có khi ta phải tự sát mất."
Bạch Phong oán niệm nặng nề, còn may đây là sư huynh của anh.
Nếu đây là Tô Vũ. . . Anh không dám tưởng tượng.
Quá dọa người!
Đương nhiên, Tô Vũ còn đang ở nơi xa xôi làm thành chủ, bây giờ có thể im ắng lẻn về thì chỉ có sư huynh mà thôi, không nghĩ tới sư huynh thế mà lại lăn lộn làm lão đại ở Liệp Thiên các, thật lợi hại!
Nói xong, anh lại nện vào ngực Tô Vũ một đấm, tức giận nói: "Sư huynh, đừng đùa nữa, còn đeo mặt nạ làm gì! Nhanh lấy xuống đi!"
"Sư phụ nhớ ngươi, Gia Gia cũng thế. . ."
Mà Tô Vũ thì ngây ra nhìn Bạch Phong.
Lão sư, ta không nói ta là sư bá mà.
Ngài từ đâu mà nhìn ra ta là sư bá thế?
Ngài còn nện ngực ta!
Ngài. . . mẹ nó!
Mà Hồng Đàm đối diện thì khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút không thích hợp, là Tiểu Vĩnh thật sao?
Có điều Bạch Phong không chỉ tự thoát ra được, còn quay lại đấm hắn một cước, nếu không phải là người của mình thì đối phương sao có thể để Bạch Phong tùy tiện muốn làm gì thì làm?
"Tiểu. . ."
Ông vừa định hô một tiếng, sau một khắc, miệng ông há lớn, rất nhanh vội nuốt lời về, kinh ngạc thốt lên: "Tiểu Vũ, ngươi. . . Ta. . . Hắn. . ."
Mà Bạch Phong lúc này còn đang nói chuyện, ngẩng đầu, bỗng nhiên anh triệt để ngây ngẩn cả người!
Chính là ngây ngẩn hệt như đồ đần!
Miệng há lớn đến đáng sợ, nửa ngày sau mới dè dặt nói: "Này. . . Sư huynh. . . Đừng nghịch nữa. . ."
Khẳng định là mắt anh hoa hết rồi!
Mà Tô Vũ thì cười khan, nói: "Sư phụ, sư tổ, ta chỉ đùa một chút, tuyệt đối đừng coi là thật, vừa rồi ta cũng không xuất toàn lực, chỉ là đùa một chút, thí nghiệm tính cảnh giác của mọi người thôi. . ."
Cốp!
Bạch Phong thẳng tay nện xuống đầu Tô Vũ một quyền, khiến hắn đau phát khóc.
Hồng Đàm vốn định khuyên nhủ, nghe xong người nào đó nói "vừa rồi ta cũng không xuất toàn lực" thì lập tức thu lời định nói về.
Đánh đi!
Hung hăng mà đánh!
Đánh chết ta bảo kê cho ngươi.
Mẹ nó, ngươi có ý gì?
Không xuất toàn lực?
Một quyền đánh rách đại thuẫn của lão tử, ngươi còn dám nói ngươi không xuất toàn lực?
Không ngờ ý của ngươi là nếu ngươi dốc toàn lực thì sẽ có thể một quyền đấm chết ta?
Mà Bạch Phong nện cho Tô Vũ một quyền xong lại bồi thêm một cước nữa, Tô Vũ thì chỉ cười ngượng ngùng, mà Bạch Phong lại thống khổ muốn khóc, đau quá.
Đệch!
Mẹ nó!
Đánh ngươi mà sao ta lại đau như thế?
"Huyền Cửu?"
Bạch Phong không đánh nữa, nắm lấy cổ áo Tô Vũ gầm thét: "Huyền Cửu phải không?"
"Cái kia. . . Khụ khụ. . ."
"Cái tên vương bát đản nhà ngươi, thế mà ngươi dám đùa giỡn sư tổ cùng lão sư của ngươi?"
"Ta. . ."
"Ngươi còn biết trưởng ấu tôn ti không?" Bạch Phong lại gào thét, "Ngươi còn đánh ta!"
"Không có mà lão sư, ta không đánh ngài, là sư tổ đánh bay ngài, ta vừa đỡ ngài lên còn gì, không tin ngài hồi tưởng lại chút đi?"
Bạch Phong nghe vậy liền hồi tưởng lại một chút, sau đó thầm mắng một tiếng!
Đúng là thế!
Là lão sư cho ta một bàn tay, đánh bay ta, sau đó tiểu tử này. . . tóm ta nhấc lên, cũng xem như nâng đỡ nhỉ?
Lúc này anh không có cách nào bình tĩnh nổi.
Chỉ có thể dùng gào thét để che giấu hết thảy.
Mẹ nó.
Là hắn.
Hắn làm sao lại mạnh như vậy?
Ta ở trước mặt hắn thật nhỏ bé, như thể hắn tùy tiện búng tay một cái liền giết chết ta.
Tức chết mà.
Ta không phục.
Mất mặt quá đi!
Mà Hồng Đàm ở bên cũng là vẻ mặt phức tạp, ánh mắt dị dạng, lặng lẽ nói: "Tiểu Phong, giáo huấn đệ tử không thể dùng loại phương thức này, quá bất thiện, tuyệt đối đừng cầm kiếm chém hắn, thân thể hắn rất mạnh. . ."
Dứt lời, bên người Bạch Phong nhiều thêm một thanh cự kiếm, chính là do Hồng Đàm vừa lén lút nhét vào tay anh.
Mẹ nó!
Chém hắn!
Chém chết hắn cho ta!
Không chém chết hắn thì ta sẽ chém ngươi.
Hơn nửa đêm còn dám đùa giỡn sư tổ và sư phụ, có biết suýt chút đã hù chết ta không?
Ta còn tưởng lần này ta toi đời rồi!
Đệt, kết quả lại là tiểu vương bát đản này.
Nếu Đồ Long kiếm của Bạch Phong không chém nổi, kiếm của ta sẽ chém ngươi.