Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1645 - Chương 1645: Không Cứu Nổi Ngươi

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1645: Không Cứu Nổi Ngươi
 

Bạch Phong thuận tay cầm kiếm lên, ngay sau đó anh quay đầu nhìn thoáng qua sư phụ của mình, anh im lặng, tiện tay ném kiếm đi, "Được rồi sư phụ, ngài muốn đánh hắn thì ngài tự đánh đi, ta không được!"

". . ."

Hồng Đàm trừng mắt liếc anh một cái, sao lại nói vậy, ta là loại người này sao?

Mà Tô Vũ thì tươi cười xán lạn, "Sư tổ bớt giận, sư tổ rất lợi hại, vừa rồi ngài cho ta một chưởng, chưởng phong liền đánh ta nội thương luôn rồi."

"Im miệng!"

Hai sư đồ đồng thời gầm thét, Hồng Đàm có chút không nhịn được, Bạch Phong cũng tức giận mắng: "Im miệng, ngươi là tên khốn kiếp, lại dám đùa giỡn sư tổ ngươi, sư tổ ngươi mặc dù đánh không lại ngươi, nhưng ông ấy cũng đã tận lực!"

Dứt lời, giọng nói của anh khẽ chuyển, cảm khái: "Đồ đệ mà ta dạy dỗ. . . Aiiiz, khi sư diệt tổ, được rồi được rồi, lần sau đừng đùa không lớn không nhỏ với sư tổ như thế, ngươi là do ta dạy dỗ, không biết thì còn tưởng rằng ta muốn khi sư diệt tổ, là ta sai sử ngươi làm đấy!"

Nói gần nói xa chỉ có một ý rằng: ngươi là do ta dạy dỗ, ta dạy học trò thật trâu!

Hồng Đàm trợn trắng mắt!

Không cứu nổi ngươi!

Hít sâu một hơi, ông đè xuống nghi ngờ và kinh ngạc trong lòng, nhìn về phía Tô Vũ, nửa ngày sau mới hỏi: "Tin đồn là giả?"

Tô Vũ chần chờ hỏi: "Tin đồn gì ạ? Chuyện ta giết mười mấy tên Nhật Nguyệt, hoặc là ta lên hạng nhất Thiên bảng, hay là để lão đại tượng đá ra tay đánh nổ vô địch vì ta, hay là cái khác? Phía trước đều là thật, đằng sau thì ta không biết."

". . ."

Im ắng.

Bạch Phong rất muốn đánh hắn một trận, ngươi đây là nghi hoặc nên hỏi lại ư?

Không, ngươi là đang khoe khoang.

"Khoe khoang gì chứ!"

Bạch Phong hừ một tiếng, Tô Vũ nhếch miệng cười ngây ngô, cười cực kỳ đơn thuần, cực kỳ xán lạn.

Giống như dáng vẻ hồn nhiên khi trước!

Ta chỉ thích giả bộ một chút, sao thế, ta chỉ muốn xem lão sư ngoác mồm kinh ngạc thôi mà.

Ha ha ha!

Tâm tình thật là vui sướng!

Tựa như hắn đã quay ngược thời gian về một năm trước đây, Bạch Phong nhìn nụ cười xán lạn của hắn rồi cũng bật cười, cười có chút phát khổ, cũng có chút cảm giác muốn rơi lệ, "Đồ đần độn này, không sao cả chứ?"

"Không sao, không có việc gì, ta rất tốt!"

"Tại Chư Thiên chiến trường khoe khoang làm gì, hiện tại khắp thiên hạ đều muốn giết ngươi, ngươi vui vẻ lắm à?"

"Không, ta chỉ là không quen nhìn chúng, ta không sợ chúng. . ." Tô Vũ cười ngây ngô đáp: "Bọn họ khi dễ ta, khi dễ ta đa thần văn nhất hệ, không sớm thì muộn ta cũng sẽ đánh chết từng tên một. Lão sư yên tâm, hiện tại ta mà toàn lực ứng phó thì cũng có thể đấu với Nhật Nguyệt trung kỳ một trận, đợi sau này ta sẽ đánh chết hết thảy kẻ địch của chúng ta!"

". . ."

Tâm anh thật mệt mỏi, đến lúc này tiểu quỷ kia vẫn không quên khoe khoang một phen.

Bạch Phong dở khóc dở cười, mà Hồng Đàm thì khóc không ra nước mắt.

Đủ rồi!

Ông bị kích thích đủ rồi, ngươi nói sơ sơ như thế là được rồi.

"Gia Gia đâu?"

Hồng Đàm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Tô Vũ cười ngây ngô đáp: "Sợ sư tỷ thấy ta sẽ quá kích động, vừa rồi ta đã tiện tay vây khốn nàng, huyễn cảnh thôi, sư tỷ còn chưa biết đâu."

"Tiểu tử này. . ."

Thật đúng là rất giỏi!

Giờ khắc này, môn đồ ba đời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời, đều là cảm xúc phức tạp không thôi.

Đầu tiên là Hồng Đàm đi Chư Thiên chiến trường thật lâu chưa về, tiếp theo là Bạch Phong bị phạt tới Tiên Phong doanh, sau đó là Tô Vũ bị buộc rời khỏi Đại Hạ phủ, về sau, càng là sóng gió không ngừng.

Bây giờ cuối cùng ba người cũng một lần nữa lại tề tụ gặp mặt.

Cảnh còn người mất!

Lòng Bạch Phong là phức tạp nhất, anh nhìn Tô Vũ, hơi xúc động lại hơi bất đắc dĩ, "Làm cách nào mà ngươi lại mạnh như vậy?"

"Thiên phú thôi!" Tô Vũ cười ngây ngô đáp: "Còn may mà lúc trước có lão sư phát hiện ra thiên phú của ta, tuệ nhãn biết anh tài!"

Mẹ nó!

Muốn mắng chết ngươi!

Cút!

Sớm biết ngươi đả kích người như thế thì ta sẽ không thu ngươi.

Bạch Phong âm thầm chửi bậy.

Rất nhanh, anh lại cau mày hỏi: "Ngươi thật sự là Huyền Cửu hay chỉ là giả?"

"Là thật!"

Tô Vũ cười ha hả đáp: "Ta không nói láo, hiện tại ta là người đứng đầu Liệp Thiên các trú tại Đại Hạ phủ, trông coi ba vị bạch diện, những người này còn chưa đến."

"Nói như vậy, bảo hộ đường đệ ta là do ngươi ra lệnh?"

Bạch Phong đã bình thường trở lại, thì ra là thế.

Tô Vũ cười khan một tiếng, khẽ gọi: "Ca!"

"Không biết lớn nhỏ. . ."

Bạch Phong thuận miệng mắng một câu, tiếp đó, vẻ mặt anh chợt cứng đờ!

Thật sự là đã cứng ngắc lại!

Anh há to mồm nhìn Tô Vũ, hồi lâu sau mới cả giận quát: "Ngươi. . . Ngươi đóng giả?"

"Khụ khụ khụ. . . Ta chỉ là vì muốn có thân phận quang minh chính vào học phủ."

"Lão tử giết chết ngươi!"

Bạch Phong triệt để nổi điên rồi, ta phải giết ngươi!

Mẹ nó, Huyền Cửu là ngươi, Bạch Tuấn Sinh là ngươi, kẻ lén lút cũng là ngươi. Không ngờ ngươi coi ta là đồ đần mà lừa gạt a!

Không giết chết ngươi thì ta không cam tâm!

Hai sư đồ truy đuổi vây quanh phòng thí nghiệm một hồi, Hồng Đàm ở một bên nhìn, nhìn một chút thì có chút bất đắc dĩ, buồn cười và cả vui mừng.

Tô Vũ còn sống.

Thật tốt!

Hắn đã trở về.

Hắn không phải sắp chết như mọi người tưởng tượng.

Hắn đã trở lại rồi.

Dùng phương thức và thân phận nằm ngoài dự liệu để trở về, Liệp Thiên các Huyền Cửu, thực lực Nhật Nguyệt.

Giờ khắc này, Hồng Đàm thật sự có quá nhiều cảm xúc khó mà diễn tả.

Thực lực Tô Vũ mạnh như vậy sao?

Rất nhanh, ông bỗng nhiên nói: "Đừng đánh nữa, Tô Vũ, ta hỏi ngươi, ngươi trở về còn có ai biết không?

"Có, Đại Minh vương, Chu phủ chủ, Vạn phủ trưởng đều biết."

"Thì ra là thế!"

Hồng Đàm thoải mái, ta đã nói mà, Vạn Thiên Thánh tọa trấn ở trong học phủ, thế mà không có động tĩnh gì.

Thì ra là ông ta đã sớm biết!

Ông thầm mắng một tiếng, vừa rồi có khi lão quỷ kia còn âm thầm chê cười chúng ta nữa.

Không phải là thứ gì tốt!

Nếu lão sớm nhắc nhở một câu thì ông cũng không đến mức như thế, mất mặt lắm a.

Bị đồ tôn của mình kém chút đánh nổ đại thuẫn, aiiiz!

Mà Bạch Phong lại đạp Tô Vũ mấy cước, đá cho chân mình tự đau nhức không thôi, lúc này mới hừ một tiếng, "Được rồi, đừng giả bộ nữa, đồ hỗn đản nhà ngươi lần này cố ý chế giễu ta đúng không?"

"Không có mà!"

Tô Vũ phủ nhận, cười ha hả nói: "Lão sư, ta sợ các ngài nhìn thấy ta sẽ quá kích động nên đổi phương thức để cho mọi người vui vẻ một thoáng, vui vẻ chứ ạ?"

Rất vui vẻ!

Vui vẻ đến nỗi lão tử vừa rồi đều muốn tự bạo luôn ấy.

Bạch Phong tiếp tục thầm mắng!

Bất quá nói đi nói lại, xa cách từ lâu trùng phùng bất đắc dĩ, phiền muộn gì cũng đều tiêu tán, hoặc là nói căn bản không cần, tiểu tử này nhảy nhót tưng bừng, ngay cả sư tổ đều có thể một quyền đánh lui, còn cần anh lo lắng sao?

. . .

Rất nhanh, mấy người đều yên tĩnh trở lại.

Tô Vũ đề nghị: "Hay là gọi sư tỷ tới đi, ta kể cho mọi người nghe chuyện lần này ta gặp phải, Chư Thiên chiến trường thật sự rất thú vị."

Đây là gia hỏa đầu tiên nói Chư Thiên chiến trường rất thú vị.

Hồng Đàm gật đầu bảo: "Gọi đi, từ khi sư bá rời đi, tâm tình của sư tỷ ngươi vẫn luôn không tốt, thấy ngươi trở về có lẽ sẽ vui hơn nhiều."

"Vậy được!"

Bình Luận (0)
Comment