Mấy phút đồng hồ sau, Tô Vũ cùng Ngô Gia đi tới.
Ngô Gia lúc này là vẻ mặt vui sướng cùng không dám tin, sư đệ trở về thật rồi?
Đối với người sư đệ này, Ngô Gia vẫn luôn hết sức yêu thích.
Có sư đệ ở đây thì không ai dám khi dễ nàng, sư phụ cùng sư thúc cũng rất vui vẻ, kết quả sư đệ vừa đi, hết thảy đều thay đổi.
Hiện tại sư đệ trở về, tâm tình hậm hực của Ngô Gia trong nháy mắt đã khá hơn.
Mà Tô Vũ cũng rất nhanh bắt đầu kể cho mọi người hết thảy chuyện từng trải.
Hắn kể từ khi bắt đầu đi Đại Minh phủ, kể hắn lừa giết những Nhật Nguyệt đó như thế nào, hành hung Đan Hùng ra sao, ngụy trang Thôi Lãng kiểu gì. . .
Nhất là trận chiến tại Tinh Lạc sơn, hắn đặc biệt tả rõ hắn giết chết Chu Bình Thăng bằng cách nào!
Làm sao để lừa giết từng gia hỏa của đơn thần văn nhất hệ.
Nghe hắn kể mà Ngô Gia và Bạch Phong đều kích động không thôi, tâm tình Hồng Đàm cũng có chút phức tạp, dù sao đó đều là đồng liêu nhiều năm.
Rất nhanh, Tô Vũ đã nói đến Chư Thiên chiến trường.
. . .
"Oa, sư đệ, ngươi vừa đi liền lên Thiên bảng rồi!"
"Thiên bảng rất lợi hại phải không?"
"Ngươi không đánh chết Ma Đa Na kia sao?"
". . ."
"Cổ thành chơi vui như vậy hả? Tượng đá đáng yêu lắm không?"
". . ."
Hồng Đàm cùng Bạch Phong không nói gì, nghe Tô Vũ kể rồi tới miệng Gia Gia, hình tượng của tượng đá thoáng chốc bỗng trở nên hết sức khả ái.
Thế nhưng hai người đều biết đó là vô địch!
Thượng cổ vô địch!
Là sự tồn tại có thể tung một quyền đánh nổ Ma vương, đánh cho bốn vị vô địch suýt chết, đánh cho Ma tộc Bán Hoàng tự mình ra mặt.
Ngươi lại gọi đó là đáng yêu?
Nhất là khi nhắc tới Tử Linh quân chủ, đó là sự tồn tại mà vạn giới đều hoảng sợ, vào trong miệng Tô Vũ lại cứ như đầu lĩnh hộ vệ nhà hắn, không có việc gì liền lôi ra làm màu!
Chư Thiên chiến trường nguy hiểm vô cùng, nhưng qua lời Tô Vũ lại biến thành một sân chơi, khắp nơi đều là điều thú vị.
Bạch Phong không thể không ngắt lời: "Gia gia, đừng tin hắn, bằng không thì ngươi tới đó sẽ dễ dàng bị lừa. . ."
Ngô Gia lơ đễnh đáp: "Sư thúc, cái này ta đương nhiên biết mà, tất cả mọi người đều sợ, sư đệ không sợ là vì sư đệ lợi hại. Ta đâu có ngốc, sư đệ cảm thấy đáng yêu, ta mới phát giác được đáng yêu!"
Nàng liếc mắt nhìn Bạch Phong, sư thúc thật là ngốc.
Ta sẽ tưởng là thật sao?
Chắc chắn sẽ không!
Bạch Phong thấy tâm thật mệt mỏi, nữ nhân a, lần sau ta mà nói chuyện với nữ nhân nữa thì ta sẽ cắt ngang chân của mình.
Mà Hồng Đàm không hề lên tiếng, kỳ thật ông nghe ra được rất nhiều nguy hiểm, nghe thấu được vô số gian khổ của Tô Vũ.
Trong đầu ông sớm đã hiển hiện một vài hình ảnh.
Trở về từ cõi chết!
Một lần lại một lần, Tô Vũ dựa vào thực lực, vận khí, cơ trí, thiên phú. . . để trốn khỏi tử kiếp, bằng không thì hắn đã bỏ mạng từ lâu rồi.
Hôm nay, hắn còn có thể ngồi đây kể chuyện cho mọi người dễ dàng như thế, Hồng Đàm chỉ thấy nhiều thêm chút thương xót. Tô Vũ mới chỉ 19 tuổi, không thể tin được, cũng không dám tưởng tượng, Tô Vũ còn không sụp đổ mà lại lạc quan, sôi nổi đến vậy.
Đổi thành ông thì có lẽ đã sớm hỏng mất.
Hơn 50 năm trước khi sư phụ ngã xuống, ông thiếu chút đã gục ngã, mà lúc đó ông còn chưa trải qua cực khổ nhiều bằng Tô Vũ.
Trong lời kể của Tô Vũ, trắc trở gì cũng đều là thú vị, địch nhân đều là kẻ đần, tượng đá cũng chỉ ngốc manh, duy chỉ có người từng trải qua mới có thể biết, đó là khủng bố kinh hoàng thế nào!
Bạch Phong cùng Hồng Đàm liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng bi ai.
Tô Vũ tao ngộ tất cả những thứ này, rất nhiều thứ đối với họ đã không có cách nào tưởng tượng, không thể nào tham dự, bọn họ căn bản không giúp được gì cho hắn.
Lúc bấy giờ, tâm tình của bọn họ cực kỳ phức tạp.
Mà Tô Vũ vẫn cười tươi rói, kể xong cho sư tỷ nghe hết thảy thì hắn cũng không tị hiềm mà bắt đầu kể về chuyện hắn suýt bị hù chết.
Thuật lại rằng Lạp Đức Ma vương một chưởng đánh nổ phủ thành chủ đã dọa cho hắn vài ngày không dám về lại đó, thuật lại việc hắn trà trộn đến địa vị đại lão tại Liệp Thiên các như thế nào.
Tất cả những thứ này đều hết sức thú vị.
Trong thú vị lại mang theo tàn khốc cùng lãnh huyết.
Chết hơn mười vị Nhật Nguyệt, trong lời miêu tả của Tô Vũ chẳng qua là một chuyện không có ý nghĩa gì. Thứ mà hắn kể ra càng nhiều vẫn là sự tự do cùng tùy tâm sở dục khi sống tại Chư Thiên chiến trường.
. . .
Người kể chuyện, kẻ lắng nghe.
Trong phòng thí nghiệm, Tô Vũ phụ trách nói, Ngô Gia phụ trách làm ấm bầu không khí, Bạch Phong cùng Hồng Đàm thỉnh thoảng đặt câu hỏi vài câu, bầu không khí rất hòa thuận, Tô Vũ cũng rất vui vẻ.
Kể xong lời cuối cùng, Tô Vũ mới nói ra mục đích lần này mình trở về.
"Ta trở về chính là vì chuẩn bị làm một vố lớn!"
Tô Vũ cắn răng nói: "Sư tổ, sư phụ, nhất mạch của chúng ta bị người khi dễ nhiều năm, ai ai cũng muốn giết chúng ta. Chư thiên vạn tộc không dễ chơi, nhiều lắm, trước tiên giết hết kẻ đối đầu trong nội bộ cái đã."
"Thô lỗ!"
Bạch Phong khiển trách: "Học ai mà cứ hơi một tí là chém giết! Thân là Văn Minh sư, ngươi bây giờ lại lỗ mãng như Chiến giả là sao? Đối với chúng ta mà nói, cái này gọi là đưa chúng quy thiên."
"Sư phụ nói rất đúng!"
"Sư thúc nói rất đúng!"
Hồng Đàm im lặng, mấy tên nhóc này!
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Hồng Đàm nhìn thoáng qua mấy người trước mặt, nhịn không được nở nụ cười, mấy tên nhóc này đều còn rất trẻ, dù là Bạch Phong thì trong mắt ông cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.
Trông thấy tâm tình Ngô Gia đã chuyển biến tốt, rồi lại nhìn Tô Vũ một bộ muốn làm vố lớn, Hồng Đàm mở miệng nhắc nhở: "Có một số việc gấp gáp cũng không được!"
Ông nhìn về phía Tô Vũ, hơi có vẻ ngưng trọng nói: "Nhằm vào nhất mạch chúng ta, hoặc là nói nhằm vào cả Nhân tộc không phải là những tên Sơn Hải Nhật Nguyệt, mà là tên vô địch ẩn núp kia. Những năm qua chúng ta ẩn nhẫn, ngủ đông, chờ đợi, kỳ thật đều là bởi vì tên vô địch này!"
"Mà cũng chính bởi vì đối phương là vô địch, dẫn đến rất nhiều vô địch Nhân tộc không có chỗ xuống tay, vô phương xử lý!"
"Căn nguyên còn ở trên thân tên vô địch kia, bởi vì mọi người không biết hắn là ai! Hắn có thể là Đại Chu vương, có thể là Đại Minh vương, thậm chí là Đại Hạ vương, Đại Tần vương. . . Cũng không phải là không thể! Loại tình huống này ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai cũng không dám đơn độc ở cùng một chỗ với vô địch khác. . ."
Hồng Đàm thở dài nói: "Một hạt phân chuột dẫn đến cả vô địch của Nhân cảnh không đủ dốc lòng! Cái tên này nguy hại hơn cả thực lực của hắn!"
Nếu đối diện với kẻ địch, Nhân tộc không sợ đối đầu với một vị vô địch.
Sợ chính là kẻ thù lại ẩn giấu trong số chúng ta.
Núp ngay trong nhà, kẻ như vậy nguy hại vượt qua 10 vị vô địch thậm chí là nhiều hơn, thậm chí là còn phá hư cả đoàn kết Nhân tộc.
Tô Vũ gật đầu, "Cũng đúng, nếu chỉ là vô địch thì dễ xử lý! Không được thì cứ dẫn tới cổ thành, để tượng đá thủ tiêu hắn!"
Tỏ vẻ cực kỳ đơn giản!
Hồng Đàm im lặng, đệt!
Trong miệng ngươi vì sao vô địch không đáng tiền như thế, hở tí là tượng đá đánh chết, tượng đá của nhà ngươi à?
Nói lại thì cái tên này là thành chủ Tinh Hồng cổ thành, nếu bảo đó là nhà hắn thì cũng không phải không được.