Địa điểm tụ hợp phụ cận một sườn núi nhỏ, Thải Nhất đã tới trước, y chưa vội lộ diện mà là ẩn núp tại nơi này.
Y cũng phải đề phòng một chút, dự phòng đám bạch diện kia phản bội, dẫn đến y bị bắt giết.
Nhân cảnh còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng nhiều.
Những ngày qua Liệp Thiên các không ngừng tổn thất bạch diện, còn có trưởng lão tử vong, khiến các vị bạch diện cùng trưởng lão khác đều nhiều hơn mấy phần cảnh giác. Đại Hạ phủ còn đỡ, Đại Tần phủ bên kia còn chẳng thể gặp được ai.
Quân quản!
Bên kia, muốn vào thành mà mang áo choàng thì sau một khắc liền bị Đại Tần phủ chém, thế nên mấy vị bạch diện ở Đại Tần phủ đến bây giờ đều không dám tiếp xúc với bất luận một người nào.
36 phủ, hiện tại mở rộng nghiệp vụ không được mấy nơi, bằng không Thải Nhất cũng sẽ không coi trọng Đại Hạ phủ như vậy.
. . .
Thải Nhất đang ngồi chờ, Tô Vũ cũng vậy.
Không chỉ hắn mà những bạch diện khác cũng đang ngồi chờ.
Dạng trạng thái này duy trì một quãng thời gian dài, hồi lâu sau, Tô Vũ mới thấy trong kênh mặt nạ có người lên tiếng: "Mọi người còn chưa tới sao?"
". . ."
Không ai lên tiếng.
Mọi người đã hiểu!
Chúng ta đều đến, thế nhưng không ai dám ra.
Đến Nhân cảnh, tất cả mọi người đều sợ, sợ có người phản bội, sợ có người hạ độc thủ.
"Huyền Cửu, ngươi là lão đại, ngươi còn chưa tới à?"
Hoàng Cửu lên tiếng.
Tô Vũ thầm mắng, mẹ nó, cái tên này mấy lần gây chuyện, chờ đấy, không sớm thì muộn ta sẽ thủ tiêu ngươi.
"Hoàng Cửu, ngươi tới địa điểm chỉ định trước đi, ta đứng đầu bên phía Đại Hạ phủ, ngươi phải nghe mệnh lệnh!"
". . ."
Lần này đến phiên Hoàng Cửu mắng chửi người.
Dựa vào cái gì mà ta phải đi trước?
Nguy hiểm lắm.
Mọi người lại chờ đợi một lúc, sau một khắc, một thân ảnh hiện lên ở nơi xa, Thải Nhất rất bất đắc dĩ, má nó, còn không ra nữa thì không xong rồi.
Đại Hạ phủ có thể cấp tốc mở rộng nghiệp vụ, không có ai là kẻ dễ vọng động.
Bốn bạch diện ai ai cũng gian giảo giống như quỷ.
"Đều đi ra đi!"
Thải Nhất lên tiếng, làm ầm ĩ cái gì chứ, thời gian bị các ngươi làm trễ nải rồi kìa.
Một lát sau, bốn vị bạch diện gần như đồng thời xuất hiện.
Mọi người đều mang mặt nạ nên cũng không quá xấu hổ.
Tô Vũ lên tiếng đầu tiên: "Gặp qua chấp pháp giả, vừa rồi trên đường có chút vật cản. . ."
"Ta cũng vậy, trên đường có Long Võ vệ đang tuần tra, ta phải tránh đi một thoáng."
"Ta cũng thế!"
". . ."
Thải Nhất im lặng, mẹ nó, đừng kiếm cớ, bọn gia hỏa này đúng là đều không có tâm gì hết.
"Tất cả câm miệng!"
Thải Nhất lạnh lùng nói: "Huyền Cửu, Đại Hạ phủ là nơi mở rộng nghiệp vụ đầu tiên, ngươi nói trước đi, ngươi thoát khỏi vây bắt thế nào?"
Tô Vũ bình tĩnh trả lời: "Ta vừa tới thì đã đến phụ cận Nam Nguyên, giao thủ một chiêu cùng thống lĩnh Long Võ vệ xong bèn cấp tốc rút đi, đối phương không truy sát, về sau ta tìm địa phương ẩn giấu. Tiếp đó thì ở gần Tinh Lạc sơn gặp đường đệ Bạch Tuấn Sinh của Bạch Phong, chuyện sau này thì mọi người đều biết."
"Hoàng Cửu, ngươi thì sao?"
"Vận khí ta tốt, rơi xuống vùng hoang dã nên không ai quản ta, ta tự tìm một địa phương nấp đi, sau này ngụy trang vào một thương đội mới biết chút tình huống."
"Ta thì rơi xuống trong núi lớn, bên kia không người."
"Ta rơi vào sông, có người thấy được, ta giết tên kia rồi trốn đi."
Bốn vị bạch diện chỉ có quỹ tích của Tô Vũ là rõ ràng nhất, mà điều hắn nói thì rất nhiều người đều biết.
Thải Nhất không hỏi thêm nữa mà là nhìn về phía Tô Vũ, "Huyền Cửu, ngươi quá trương dương!"
Tô Vũ u lãnh đáp: "Mới đến, không trương dương chẳng lẽ chui rúc làm chuột? Ta thấy Đại Hạ phủ rối bời, loạn cục đã định, một khi di tích Nam Nguyên bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bùng nổ đại loạn, chẳng lẽ lúc này chúng ta còn muốn ngủ đông chờ cơ hội? Cơ hội không phải đưa tới cửa, mà là tự mình chế tạo! chấp pháp giả, ngươi không hiểu đâu, làm kẻ khai thác mà không to gan thì sao có thể khai thác thị trường? Huyền Bộ am hiểu nhất về buôn bán, chấp pháp giả có lẽ ở chấp pháp bộ lâu, nghiệp vụ không tinh thông!"
Hắn trực tiếp đáp trả một câu, Thải Nhất cũng không sinh khí, bình tĩnh đáp: "Có lẽ ngươi nói đúng, nghiệp vụ ở Đại Hạ phủ thì ta không muốn xen vào, thế nhưng. . . thế này sẽ rất nguy hiểm, bốn người các ngươi cũng chỉ là Sơn Hải cảnh!"
"Cho nên. . ." Tô Vũ cười nhạt, "Còn hi vọng chấp pháp giả có thể điều thêm nhiều cường giả tới, những tên kia rúc trong phủ nhỏ thì làm được gì? Đại Hạ phủ mới là cơ hội, mấy ngày nay nghiệp vụ của chúng ta nhiều đến nỗi khiến cho người ta giận sôi, không thể không cự tuyệt hàng loạt nhiệm vụ, làm hỏng thanh danh, nếu có đầy đủ bạch diện ở đây thì chúng ta hoàn toàn có khả năng tiếp nhận nhiều nhiệm vụ hơn!"
"Ta sẽ cân nhắc xin phía trên!"
Thải Nhất gật đầu, rồi lại bảo: "Trước không nói cái này, tìm một chỗ bàn chuyện nhiệm vụ sắp tới đi!"
Y nhanh chóng rời đi, mấy người còn lại cũng cấp tốc bắt kịp.
. . .
Tô Vũ thấy y phi hành cực nhanh, vả lại còn có mục đích, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng, xem ra là đã sớm tới.
Cái tên này cũng rất cẩn thận.
Ngọc cảm ứng thử dò xét một thoáng, Nhật Nguyệt ngũ trọng, rất mạnh mẽ!
Bất quá nếu Tô Vũ thôn phệ tinh huyết rồi thật sự toàn lực ứng phó, thì cũng chưa chắc đã sợ y, cho nên hắn cũng không cần quá lo lắng.
Huống chi, nơi đây còn là Nhân cảnh.
Ở đây hắn có chỗ dựa.
Phi hành một quãng thời gian, rất nhanh họ dừng lại ở một thôn xóm trong núi, nơi này còn có dấu vết người tồn tại, Thải Nhất trực tiếp hạ xuống, rơi xuống một tiểu viện.
Các thôn dân cũng không phát hiện bọn họ, trong đám yếu nhất cũng là Sơn Hải cho nên không dễ bị phát hiện như vậy.
Rất nhanh, bọn họ tiến vào sân nhỏ.
Bên trong có người.
Lòng Tô Vũ khẽ động, không bao lâu sau có một vị lão nhân đi ra, nhìn thấy người tới thì cũng không kinh ngạc, vội vàng khom người chào hỏi: "Đông các hôi diện gặp qua mấy vị đại nhân!"
Người của Đông các!
Hai các Đông Tây phụ trách dò xét tiểu giới, rõ ràng cái tên này cũng là một thành viên Liệp Thiên các chuyên thu thập tình báo, thực lực không mạnh, chỉ là Vạn Thạch cảnh, chính là loại hôi diện yếu nhất.
Đương nhiên, quá mạnh thì sẽ không thích hợp, tại dã ngoại sơn thôn, Vạn Thạch cũng xem là không tệ rồi.
Thải Nhất gật đầu một cái, không nhiều lời mà mang mấy người vào nhà.
Lão nhân kia đuổi theo sau, cẩn thận từng li từng tí, trong mắt lão đây đều là đại nhân vật.
Vào phòng, Thải Nhất trực tiếp ngồi xuống, bốn vị bạch diện đứng thẳng hai bên, lão nhân nơm nớp lo sợ đứng ở giữa chờ đợi mệnh lệnh.
Thải Nhất trầm mặc một hồi, mở miệng hỏi: "Phụ cận có Long Võ vệ tuần tra không?"
"Không, chỉ có phủ quân tuần tra, thế nhưng rất ít."
"Con đường, thời gian, địa điểm, số lượng, thực lực. . . Đều báo cáo rõ ràng một lượt cho ta."
"Vâng!"
". . ."
Rất nhanh, lão nhân kia thuật lại tình báo đã thu thập, Thải Nhất nghe một hồi thì khẽ gật đầu, lại nói: "Giao cho ngươi một nhiệm vụ, ngươi có thể hoàn thành không?"
"Đại nhân cứ phân phó!"
"Ngươi hãy vờ như vô tình lộ ra cho một vị thôn dân rằng phụ cận có người đeo mặt nạ trắng xuất hiện, ngươi hãy tỏ ra cái gì cũng đều không hiểu, thế nhưng người kia sẽ hiểu, sẽ không khoa trương mà là đi mật báo, dạng người như thế ở trong thôn có không?"
"Có!"
"Ngươi có thể làm cho đối phương không chút nghi ngờ mà tin tưởng ngươi không?"
"Có thể!"
Thải Nhất gật đầu, cười nói: "Nếu ngươi làm được, nhiệm vụ lần này kết thúc, ta sẽ giúp ngươi bước vào Đằng Không!"
"Đa tạ đại nhân!"
Lão nhân cực kỳ vui mừng.
Đứng ở bên cạnh, Tô Vũ cũng không để ý, Nhân tộc có ngàn vạn loại người, đừng hy vọng tất cả Nhân tộc đều là người tốt, kể cả chính hắn cũng không định làm người tốt.
Huống chi, không phải hắn cũng đang ở trong đám bạch diện sao?
Ý của Thải Nhất, hắn đã hiểu.
Để thôn dân đi mật báo, dẫn dụ Nguyên Khánh Đông tới.