Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn mở miệng: "Đại nhân, dẫn vị kia tới sao? Sẽ không đánh cỏ động rắn chứ? Không bằng trực tiếp đi tập kích còn hơn!"
Thải Nhất cười đáp: "Không, làm vậy không an toàn! Phải biết đây là Nhân cảnh, một khi Nhật Nguyệt bùng nổ chiến đấu thì rất dễ bị cảm ứng được, quá gần một số đại thành thì sẽ dễ bị phát giác, có người tới cứu viện thì vô cùng phiền toái!"
"Vậy đối phương có thể cảnh giác hay không?"
Thải Nhất không cho là đúng: "Ai lại đi hoài nghi một thôn dân? Huống chi, Nhật Nguyệt có khả năng cảm ứng, vài suy nghĩ của kẻ dưới Đằng Không giấu diếm không nổi đối phương, đổi thành ngươi, ngươi sẽ hoài nghi à?"
Tô Vũ nói thẳng: "Có, bởi vì quá trùng hợp! Ta muốn tìm người, đối phương liền xuất hiện rồi tình cờ bị phát hiện, vừa vặn lại có thôn dân tìm mình để mật báo, đương nhiên ta sẽ hoài nghi!"
Thải Nhất không phản bác được.
Đó là do ngươi mắc bệnh đa nghi quá nặng!
"Không phải trực tiếp đi tìm gã mật báo, phụ cận có phủ quân, thế nhưng ta biết bây giờ khu vực Bắc Phong đều do gã tuần tra, cuối cùng, tin tức sẽ báo lên tới bên đó, gã nhất định sẽ triệu kiến thôn dân này, không phải trực tiếp đi báo đâu."
"Vậy thì sẽ có rất nhiều người khác biết, một khi dẫn xuất kẻ mạnh hơn, đại nhân có khả năng ứng đối sao?"
Hỗn đản!
Thải Nhất hết sức cạn lời, dĩ nhiên, Huyền Cửu lo lắng không phải không có lý, y đành phải nhẫn nại trả lời: "Hiện tại Đại Hạ phủ không có nhiều Nhật Nguyệt."
"Lỡ là bẫy thì làm sao bây giờ?"
Thải Nhất có chút tức giận, "Nếu đã lo lắng như vầy mà ngươi còn dám cả gan làm loạn, sát lục tướng lĩnh ngay trong thành?"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Đó là do ta chắc chắn, ta không làm chuyện không nắm chắc! Lần này ta lại không có tự tin, ta từng gặp rất nhiều hậu duệ vô địch, ta còn chứng kiến qua hậu duệ vô địch cầm trong tay thần phù vô địch, cái kia cực kỳ phiền toái! Gã là hậu duệ của vô địch, ta tự nhiên lo lắng điều này, đại nhân là Nhật Nguyệt cảnh, chúng ta thì không phải, đại nhân có khả năng chạy trốn, chúng ta thì không thể!"
"Nhiệm vụ này ta vốn không muốn nhận!"
Tô Vũ nhìn về phía một vị bạch diện, mở miệng nói: "Địa Thập Bát, đây là do ngươi nhận nhiệm vụ! Ngô Nguyệt Hoa kia ta cũng đã thử tìm hiểu, bà ta cùng Liễu Văn Ngạn của đa thần văn hệ có quan hệ không rõ, cùng Hạ gia cũng rất thân mật. Một khi là bẫy rập, ta có lý do hoài nghi ngươi cùng Hạ gia có phải là đã đạt thành nhất trí gì hay không."
"Huyền Cửu, ngươi chớ ngậm máu phun người!"
Địa Thập Bát cả giận mắng: "Ta nhận nhiệm vụ cũng là vì nghiệp vụ, là vì ngươi nói muốn tiếp nhiều nhiệm vụ, khai hỏa thanh danh!"
Tô Vũ trầm giọng nói: "Vậy được, ta nói chuyện thì cứ nói xấu trước, lần này Địa Thập Bát làm tiên phong đi!"
"Dựa vào cái gì, ta chỉ là Sơn Hải thất trọng, đối phương là Nhật Nguyệt!"
Địa Thập Bát tức giận!
Hoàng Cửu xen vào: "Huyền Cửu, Địa Thập Bát cũng là vì nhiệm vụ, vì muốn phân bộ ở Đại Hạ phủ thêm cường đại, càng có danh tiếng, không cần thiết phải hoài nghi lẫn nhau."
Tô Vũ đạm mạc đáp: "Nói thật, ta thích độc hành hơn. Làm nhiệm vụ với các ngươi khiến ta luôn phải ôm lòng đề phòng các ngươi phản bội! Hết sức phiền toái! Tín nhiệm cũng cần thời gian thành lập, hiện tại ta không có bất luận tín nhiệm gì với các ngươi, ta còn lo lắng trong các ngươi liệu có ai là Nhân tộc hay không kìa."
Dứt lời, hắn nhìn về phía Thải Nhất, "Đại nhân, ta có thể xem xét tư liệu bạch diện dưới trướng của ta được không?"
"Cái này thì không được!"
Thải Nhất cự tuyệt ngay: "Đây là thứ chỉ có trưởng lão mà họ trực thuộc mới có thể xem xét, nếu lần này trưởng lão của họ không nói gì, cũng không cự tuyệt điều động thì ta cảm thấy vấn đề hẳn không lớn!"
"Hi vọng là thế!"
Tô Vũ vừa ăn cướp vừa la làng, còn lo rào đón trước sau, bởi vì nhiệm vụ này tám chín phần mười sẽ thất bại, có lẽ còn sẽ chết người.
Hắn cũng không muốn đội nồi đâu!
Huyền Cửu ta đã sớm nói nhiệm vụ này không nên tiếp, các ngươi cứ nhất định phải nhận về mình, sắp tới mà có thất bại thì cũng là do các ngươi phế vật, các ngươi không có năng lực. Không liên quan gì đến ta.
Tô Vũ lại nói: "Đã như vậy thì ta đây nghe lệnh! Kỳ thật một mình đại nhân đã có thể bắt lại vị kia, không cần chúng ta hỗ trợ, điều chúng ta có thể làm chính là giúp đỡ kết thúc công việc thôi."
"Không, nhiệm vụ của các ngươi hết sức gian khổ!"
Thải Nhất nói thẳng: "Ta sẽ không xuất hiện ngay từ đầu, một khi đối phương phát giác được mối nguy sẽ chạy rất nhanh hoặc là liên hệ những cường giả khác, các ngươi cần dây dưa bọn hắn một hồi thì ta mới có thể xuất hiện, trước đó thì ta sẽ không ở gần khu vực chiến đấu."
". . ."
An tĩnh.
Tô Vũ ra vẻ kinh hãi, "Đại nhân, ngươi bảo chúng ta cuốn lấy một vị hậu duệ của vô địch, còn là Nhật Nguyệt cảnh?"
"Huyền Cửu, ngươi có thực lực này, phải biết thống lĩnh Ám vệ Long Võ vệ cũng là cường giả, không phải kẻ yếu, nếu ngươi đã có thể ngăn cản đối phương thì cũng có thể cuốn lấy Nguyên Khánh Đông chốc lát!"
Tô Vũ hít sâu một hơi, nửa ngày sau mới hỏi: "Đây là mệnh lệnh của đại nhân? Hay là… kiến nghị?"
"Kiến nghị!"
Thải Nhất đáp ngay: "Ngươi là cư dân cổ thành, lần này nhiệm vụ hoàn thành thì ngươi có khả năng thu hoạch ngoài định mức 100 liệp thiên điểm, hối đoái chút Thiên Nguyên khí, giải quyết ảnh hưởng của tử khí."
100 điểm, 10 phần Thiên Nguyên khí, không tính là ít.
Tô Vũ rơi vào trầm tư, lần trước hắn làm ra nhiều công trạng như vậy mà cũng chỉ lấy được 80 điểm ban thưởng.
Đương nhiên, bây giờ đang ở Nhân cảnh, ban thưởng đều gấp 10 lần trước đó.
Tô Vũ lại nói: "Vậy khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, trừ cái đó ra, ta còn muốn lấy một phần mười thứ mà Ngô Nguyệt Hoa cung cấp, ít nhất là như vậy thì ta mới nhận nhiệm vụ!"
"Được!"
Nhiệm vụ ám sát, người chấp hành vốn có thể thu về một nửa ban thưởng, Liệp Thiên các rút ra một nửa.
Đương nhiên, lần này người chủ yếu chấp hành không phải Tô Vũ, mà là Thải Nhất, cho nên Tô Vũ lấy một phần mười đã tính không ít.
Sau đó Thải Nhất lại bổ sung thêm: "Các ngươi đều có thể lấy một phần mười, ta lấy một nửa, còn lại sẽ thành tài chính chung, trực tiếp để phân bộ Đại Hạ phủ chưởng khống, có thể tùy các ngươi dùng!"
Điều kiện này hết sức ưu đãi, lần này Liệp Thiên các không lấy phần nào.
Vài vị bạch diện liếc nhìn nhau, dồn dập gật đầu.
Việc bọn họ phải làm chỉ là dây dưa một hồi, mà Huyền Cửu có thể đối kháng Nhật Nguyệt, chuyện Huyền Cửu có phải Nhật Nguyệt hay không thì mọi người nhìn không thấu, cái này không trọng yếu, hắn có thể đối kháng là được.
Có Nhật Nguyệt ngũ trọng Thải Nhất ở đây, muốn giết Nguyên Khánh Đông sẽ không thành vấn đề.
Nhiệm vụ tiếp nhận, Tô Vũ cũng mặc kệ cái khác, hắn nhìn về phía lão nhân kia dặn dò: "Dùng sự đa nghi của Nhật Nguyệt, có thể đối phương sẽ đích thân tới đây tìm ngươi, một khi gọi ngươi đến, có lẽ ngươi liền bại lộ!"
Lão nhân hơi biến sắc.
Thải Nhất không lên tiếng, giống như y không ý thức được điểm này.
Tô Vũ tiếp tục nói: "Còn nữa, nơi đây là giữa sườn núi, tầm mắt khoáng đạt, Huyền Cửu ta có ngốc thì cũng sẽ không lộ ra chân tướng ở chỗ này!"
Thải Nhất tiếp tục yên lặng, lời hắn nói hệt như đang mắng y.
Tô Vũ nói: "Ngươi nói cho ta biết, phụ cận còn có thôn trang sâu hơn không, trong thôn có kẻ nào tham tiện nghi mà nhân duyên lại không tốt, có thể nắm bắt ít tin tức bên ngoài? Mà gần thôn trang tốt nhất có địa điểm thích hợp để ẩn núp."
Lão nhân tỏ vẻ khâm phục: "Đại nhân cao minh, đúng là có, bất quá tình huống cụ thể thì thuộc hạ còn cần thời gian tìm hiểu, đại nhân cho thuộc hạ chút thời gian, thuộc hạ sẽ nhanh chóng cho đại nhân đáp án cụ thể!"
Tô Vũ gật đầu, "Huyền Thập Thất, ngươi đi theo lão ấy đi, chú ý an toàn, cấp tốc hồi báo!"
"Vâng!"
Huyền Thập Thất cũng bội phục, nói thật thì bọn họ đều không cảm thấy có vấn đề gì với lời sắp xếp của Thải Nhất trước đó.
Hiện tại ngẫm lại mới thấy đúng là lỗ thủng thật nhiều.
Rất dễ dàng bại lộ!
Nếu đối phương triệu kiến lão nhân chuyển đạt tin tức thì phải làm sao bây giờ?
Còn nữa, thôn trang này chính xác là không đủ che giấu, không đủ đi sâu, mà nếu quá bí ẩn thì xếp thám tử ở đây không có ích gì, bởi vì sẽ không dò xét được gì hết.