Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1657 - Chương 1657: Bởi Vì Lão Tử Là Người Đại Hạ Phủ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1657: Bởi Vì Lão Tử Là Người Đại Hạ Phủ
 

Mà vào lúc này, Thải Nhất đã cấp tốc hồi báo tất cả những chuyện ở đây, bao gồm cả đối thoại của mọi người truyền về thông qua mặt nạ.

Rất nhanh, y nhận được hồi đáp từ Chấp pháp trưởng lão.

"Chú ý kỹ càng Huyền Cửu, cân nhắc chu toàn có thể gia tăng cơ hội sống của mọi người, xem lại thực lực của hắn, mặt khác, một khi gặp được nguy hiểm thì ưu tiên bảo hộ Huyền Cửu rời đi!"

"Vâng!"

Thải Nhất đáp lại một câu, y tiếp tục ghi chép mỗi tiếng nói cử động của mọi người.

Đây cũng là điều chấp pháp giả cần làm, còn chuyện Tô Vũ chỉ ra lỗ thủng trong âm mưu của y thì y không để ý. Y không phải là người chuyên môn phụ trách việc ám sát, đối với nghiệp vụ cụ thể không rõ lắm cũng là lẽ thường.

Ám sát, đây là sở trường của hai lầu Nam Bắc. Huyền Bộ chỉ phụ trách buôn bán, mà y thì phụ trách chấp pháp.

Không bao lâu sau, lão nhân cùng Huyền Thập Thất đã trở về.

Lão nhân báo cáo.

Trong núi sâu quả thực còn có thôn trang tồn tại.

Trong đó có vị thôn trưởng làm người hẹp hòi tham tài, có con trai đương chức ở phủ quân, có thể đem tin tức báo lên trên mà sẽ không khiến cho quá nhiều người chú ý, vả lại tên kia cũng hiểu được chút ít tình hình ngoài núi.

Tô Vũ hiểu rõ!

Rất nhanh, họ liền quyết định chọn đối phương làm người phát hiện một chút dấu vết Liệp Thiên các để lại, sau đó chuyển cáo cho con trai mình, cuối cùng dẫn tới tai Nguyên Khánh Đông.

Còn việc có thể dẫn tới hay không thì phải nói sau.

Tô Vũ cảm thấy khả năng là có thể dẫn tới, thế nhưng chưa chắc chỉ có một người, với tính tình của Nguyên Khánh Đông, gã sẽ vì bắt người Liệp Thiên các mà đơn độc mạo hiểm ư?

Nói vậy là đã đánh giá quá cao gã rồi!

Đương nhiên, hiện tại hắn cũng không quan tâm những chuyện đó, Nguyên Khánh Đông sống hay chết, hắn đều không để ý, tra thiếu bù lỗ hổng, làm một vị Huyền Cửu tài giỏi, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của hắn.

Dĩ nhiên, Tô Vũ cũng nêu ra điểm này.

"Đám hậu duệ vô địch mặc dù tự cao tự đại thế nhưng cũng tham sống sợ chết! Ta từng giao thủ cùng Nhật Nguyệt rồi, tên kia chưa chắc đã dám một mình tới tìm chúng ta. Có lẽ sẽ âm thầm mang theo Nhật Nguyệt khác, hoặc là dứt khoát thông báo cho người mạnh hơn tới viện trợ."

Tô Vũ nhắc nhở: "Thải Nhất đại nhân xin hãy suy nghĩ thêm, nếu chuyện xảy ra biến cố, chúng ta sẽ nhanh chóng rút lui, không cần thiết vì gã mà tổn thất 4 vị bạch diện!"

"Được!"

Thải Nhất gật đầu đáp: "Nhiệm vụ lần này sẽ do Huyền Cửu ngươi chủ đạo và an bài, ta phụ trách giết người là được, mặt khác hết thảy đều nghe theo ngươi!"

Tô Vũ hiện tại được đánh giá là một kẻ sắp xếp kế hoạch tài giỏi.

Trong mắt bọn họ thì hắn làm việc cẩn thận, có cách bảo mệnh tốt, để hắn chủ đạo thì mọi người cũng nhiều hơn mấy phần lòng tin.

Tô Vũ không khách khí, cấp tốc nói: "Trên đại thể kế hoạch sẽ là như thế, làm chút điều chỉnh thích hợp là được. Để tên thôn trưởng kia phát hiện cũng không thể quá lộ liễu, bằng không, một vị bạch diện không có tính cảnh giác như vầy thì quá mức ngu xuẩn! Huống chi đối phương cũng rất khó che giấu được ta, nếu để ta phát hiện thì ta đã thủ tiêu lão rồi. Cho nên tốt nhất là để lão thông qua một chút manh mối, tự phán đoán ra là ta đang ở phụ cận, chứ không phải trực tiếp nhìn thấy ta."

"Bên cạnh đó, nên có người cung cấp tình báo về các vị Nhật nguyệt khác của Đại Hạ phủ, bao gồm cả hành tung, chiến lực. . ."

Tô Vũ lại phân phó một hồi, dặn dò vài câu, sau đó hắn chốt lại: "Còn một điểm cuối cùng, bắt đầu từ giờ trở đi, tốt nhất các vị hãy luôn đi theo ta, hi vọng sẽ không có người nào lén lút truyền âm ra ngoài!"

"Nghe Huyền Cửu!" Thải Nhất lên tiếng, mấy người khác cũng không có gì phản bác.

Tô Vũ âm thầm bĩu môi, thật sự là muốn bán các ngươi, thôi được rồi, không đáng tiền, chỉ có mỗi một tên Nhật Nguyệt ngũ trọng và ba tên Sơn Hải, bán không được cao giá, vừa mạo hiểm mà vừa không có lời.

Nếu hiện tại có mấy vị trưởng lão tới, chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách bán sạch đám này.

. . .

Kế hoạch rất nhanh đã bắt đầu tiến hành.

Trong một sơn thôn nhỏ bé nào đó, thôn trưởng béo ú vô tình cảm nhận được chút nguyên khí gợn sóng, tựa như có cường giả tu luyện sinh ra.

Đương nhiên, ban đầu thôn trưởng không hề để ý.

Nhưng không bao lâu sau gã thấy trong nước suối cũng xen lẫn chút nguyên khí hết sức mỏng manh, người thường sẽ không cảm giác được, vị thôn trường này có "kiến thức rộng rãi", trong nháy mắt đã ý thức được cái gì.

Sâu trong núi lớn ở đầu nguồn con suối có lẽ có cường giả đang tu luyện, cho nên nguyên khí mới bị lan vào.

Nguyên khí ở ngọn núi này cũng không phong phú.

Dưới tình huống bình thường sẽ không có người tới tu luyện, vả lại còn là cường giả.

Lập tức, thôn trưởng béo ý thức được vấn đề, cư dân của Đại Hạ phủ cho dù là sơn dân thì cũng có mấy phần ý thức nguy cơ, kẻ tránh trong núi tu luyện kia không phải Vạn Tộc giáo thì chính là Liệp Thiên các gần đây cực kỳ trương dương!

Dù sao tám chín phần mười không phải người tốt là được rồi.

Người tốt, ai lại đi trốn ở địa phương cứt chim cũng không có này mà tu luyện.

Dù lão đoán sai thì cũng không phạm pháp, Đại Hạ phủ cổ vũ mọi người báo cáo vị trí Vạn Tộc giáo, đúng thì đều có ban thưởng công huân, báo cáo sai cùng lắm thì coi như hiểu lầm một trận mà thôi.

Thế là vị trưởng thôn này căn bản không đi vào núi sâu dò xét mà đã trực tiếp ra khỏi thôn, đi tìm nhi tử trong phủ quân để báo tin!

. . .

Trong núi sâu.

Hoàng Cửu nhanh chóng trở về, thán phục cảm khái: "Huyền Cửu, tuyệt quá! Làm sao ngươi biết lão sẽ trực tiếp đi tìm con trai báo cáo?"

Nói nhảm, bởi vì lão tử là người Đại Hạ phủ.

Dĩ nhiên ta hiểu rất rõ thói quen của mấy đại gia đại mụ này.

Phát hiện dị thường, cảm giác có thể đánh thắng thì nhất định sẽ dẫn người tới giết ngươi, giết Vạn Tộc giáo chúng sẽ có ban thưởng, tất cả mọi người đều nguyện ý giết, cho nên mới nói Đại Hạ phủ đều là sát phôi.

Cảm giác đánh không thắng thì dĩ nhiên phải đi tìm người có thể đánh thắng tới.

Cho nên người ta chắc chắn sẽ đi tìm nhi tử báo lại, đây là chuyện hết sức bình thường.

Đương nhiên, hắn không thể trả lời Hoàng Cửu như vậy, Tô Vũ đạm mạc đáp: "Đó là bởi vì các ngươi còn chưa tìm hiểu kỹ Nhân cảnh, tìm hiểu thêm một chút, ngụy trang thành thân phận gì thì làm tốt việc dán vào thân phận đó!"

Vài vị bạch diện đều không nói gì, ngươi nói sao thì nghe vậy đi.

. . .

Mà ở trong Bắc Phong thành.

Rất nhanh, phủ quân đã thu vào tin tức, gần đây Đại Hạ phủ đều đang lùng bắt Huyền Cửu, cho nên bất kỳ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào cũng đều khiến cường giả phủ quân quan tâm.

Không bao lâu sau, một vị cường giả Lăng Vân cảnh tự mình chạy tới thôn trang nhỏ dò xét.

Y không chủ quan tới gần, vị này cũng chỉ ở lại trong thôn trang nhỏ một đêm, cảm thụ nguyên khí gợn sóng mỏng manh khó mà phát giác, lại nếm thử nước suối, nửa ngày sau mới đưa ra kết luận, đối phương có nguyên khí chất lượng rất cao.

Có lẽ là đại năng Sơn Hải ẩn giấu ở phụ cận gần đây.

Lập tức, đối phương liền nghĩ đến Huyền Cửu, thế là vị Lăng Vân này vội rút lui chứ không đi dò xét, đem tin tức tiếp tục báo lên trên.

Tin tức về vị cường giả Sơn Hải hư hư thực thực cứ thế đã xuất hiện lên cao tầng phủ quân Bắc Phong thành.

Bình Luận (0)
Comment