Một tới hai đi, không đến một ngày, Nguyên Khánh Đông ở Bắc Phong thành đã thu được tình báo.
Nghe thấy tình báo, Nguyên Khánh Đông cạn lời, khó hiểu chất vấn: "Người cũng không thấy mà các ngươi liền báo cho ta đó có thể là Huyền Cửu? Chỉ dựa vào một chút nguyên khí gợn sóng? Có lẽ trong núi có yêu vật tu luyện, có lẽ là nguyên khí tự nhiên gợn sóng, chính các ngươi không đi thăm dò mà lập tức đi tìm ta?"
Vị tướng lĩnh phủ quân tới báo cáo nghiêm mặt nói: "Nguyên phủ trưởng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, một khi đó thật sự là Huyền Cửu, chúng ta tùy tiện tới gần thì sẽ đánh rắn động cỏ. Dù không phải, phủ trưởng đi dò xét một lần thì cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Tại Đại Hạ phủ gặp được loại sự tình này thì nhất định phải đề cao lòng cảnh giác, không thể để cho kẻ địch chạy thoát!"
Nguyên Khánh Đông thầm mắng trong lòng!
Chuyện bé cỏn con mà cũng phải hồi báo cho mình.
Người còn chưa thấy, chỉ dựa vào chút nguyên khí gợn sóng do một thôn dân hồi báo thế mà đã đến phiền một vị Nhật Nguyệt như gã, ngươi cho Nhật Nguyệt như ta là chân chạy vặt sao?
Im lặng!
Phiền muộn!
Đại Hạ phủ chó má!
Gã căn bản không muốn đi tìm người, tìm phiền toái cho mình làm gì.
Thế nhưng bị vị tướng lĩnh này nhìn chằm chằm, gã cũng đành bó tay, nửa ngày sau mới nói: "Vậy không bằng các ngươi đi trước dò xét một phen, nếu thật sự có vấn đề. . ."
"Đại nhân, nếu đối phương là Huyền Cửu thật thì ngoại trừ đại nhân, không ai có thể là đối thủ của hắn, tặng đầu người cho hắn thì không nói, một khi để đối phương phát hiện rồi trốn chạy, vậy thì chúng ta liền vô phương tìm ra hắn!"
Nguyên Khánh Đông tức giận nói: "Nhưng đâu thể chuyện nhỏ gì cũng để ta đi thăm dò? Nếu mỗi lần đều vì chút chuyện nhỏ mà Nhật Nguyệt liền xuất động, vậy thì. . ."
"Đại nhân, đây là trong cuộc chiến, không phải lúc bình thường! Huyền Cửu giết Sơn Hải thống lĩnh của Đại Hạ phủ ta, hắn nhất định phải chết, kính mời đại nhân chớ làm hỏng việc quân cơ!"
Đệch!
Nguyên Khánh Đông thầm mắng, ngươi chỉ là một tên Sơn Hải mà cũng dám tới uy hiếp ta.
Lòng gã cực kỳ buồn bực, Nguyên Khánh Đông lạnh lùng nói: "Được rồi, ta sẽ bớt thời gian đi xem thử.”
"Còn mời đại nhân mau lên đường! Mặt khác, cũng thỉnh đại nhân cẩn thận, tên Huyền Cửu kia có thể cùng Nhật Nguyệt giao thủ rồi đào thoát, chiến lực cường đại, nếu đại nhân phát hiện đối phương thì có thể đưa tin cho Long Võ vệ, mời cường giả Long Võ vệ tham dự vây giết!"
Nguyên Khánh Đông thầm hừ lạnh, nói nhảm, thật sự gặp phải thì đương nhiên ta sẽ không liều mạng đi giết người, ta cũng không phải sát phôi Đại Hạ phủ!
Long Võ vệ có thể đi giết là tốt nhất.
Có đi thì gã cũng chỉ kéo dài công việc, làm bộ làm dáng là được.
. . .
Dưới sự thúc giục của tướng lĩnh phủ quân, Nguyên Khánh Đông bất đắc dĩ động thân.
Đương nhiên, gã cũng hết sức cảnh giác.
Đầu tiên gã đến phủ quân tra hỏi thôn trưởng béo một lượt, lại hỏi ý vị Lăng Vân cảnh đã đi dò xét trước đó, còn phục dụng một chút nước suối được đem về, quả thực thấy được là trong nước có nguyên khí mỏng manh tồn tại, hiện tại cũng đã sắp tràn lan.
Hết sức mỏng manh, nói thật, Nguyên Khánh Đông không phát giác ra có cái gì không ổn.
Trong nước có chút nguyên khí thì thế nào?
Hiếm thấy vô cùng!
Nhưng mà chẳng lẽ trong nước không mang theo nguyên khí nào sao?
Đúng vậy, Nguyên Khánh Đông không biết.
Gã đi đâu gặp phải nước thì ở đó cũng đều mang nguyên khí, không phải là gã không có kinh nghiệm sinh tồn ở dã ngoại, gã từng đi Chư Thiên chiến trường rồi, mấu chốt là nước ở Chư Thiên chiến trường cũng có nguyên khí.
Chỉ có kẻ chân chính ở tầng dưới chót mới có thể hiểu thật ra trong nước không hề có nguyên khí, hoặc là nói rất rất ít, trừ phi là nước tại địa phương có nguyên khí phong phú.
Vùng hoang dã, nhất là hoang dã của Nhân cảnh thì nguyên khí hết sức mỏng manh.
Điểm này, Nguyên Khánh Đông vốn sinh ra và lớn lên tại Cầu Tác cảnh, xuất nhập đại phủ, xuất nhập bí cảnh, đi qua Chư Thiên chiến trường, đi qua ba vùng biển lớn, đương nhiên sẽ không hiểu rõ. Bởi vì những nơi mà gã lui tới đều luôn có nguyên khí.
Lịch luyện cũng tốt, tu luyện cũng vậy, chỗ không có nguyên khí thì đến đó làm gì!
Dù cho tại hoang dã sát lục yêu tộc thì đó cũng là nơi có nguyên khí.
Mang theo một chút xem thường cùng với một chút cảnh giác, cuối cùng gã vẫn phải lên đường.
. . .
Bên ngoài núi lớn.
Nguyên Khánh Đông thu liễm khí tức, không vội vã vào núi mà là bồi hồi bên ngoài một hồi, cố gắng cảm ứng một phen.
Rất nhanh, gã lấy ra một quả ngọc phù, đem ngọc phù thả vào trên không.
Dò xét một hồi, gã khẽ nhíu mày.
Nguyên khí thật sự là có chút hỗn tạp, đây là do có người tu luyện ở đây.
"Thật đúng là tại đây ư?"
Nguyên Khánh Đông nhíu mày, thầm mắng một tiếng, xui xẻo!
Tại sao lại bị ta gặp phải vậy?
"Huyền Cửu có thể chiến Nhật Nguyệt, cảnh giới không rõ, có lẽ hắn cũng là Nhật Nguyệt cảnh!"
Nguyên Khánh Đông rơi vào trầm tư, phải đi vào dò xét sao?
Không đi, Đại Hạ phủ sẽ không tìm ta gây sự chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Nguyên Khánh Đông lóe sáng, rất nhanh gã lấy truyền âm phù gửi tin đi: "Rất có khả năng Huyền Cửu đang trốn ở nơi này, cần cường giả tiếp viện!"
Không bao lâu sau có tin tức truyền đến: "Ở tại chỗ chờ, Kỷ Hồng thự trưởng sẽ tới ngay!"
Nguyên Khánh Đông thở dài một hơi!
Vậy thì tốt, Kỷ Hồng mặc dù đột phá Nhật Nguyệt chưa lâu, nhưng hình như Kỷ Hồng đã lên đến Nhật Nguyệt nhị trọng, có Kỷ Hồng tại đây thì mình sẽ không cần quá lo lắng.
Có Nhật Nguyệt đi theo, hai vị Nhật Nguyệt sẽ an toàn hơn nhiều.
. . .
Nguyên Khánh Đông trông coi ở bên ngoài chứ không tiến vào trong.
Trong núi lớn, mấy vị bạch diện cũng đang chờ đợi ở trong sơn động.
Tô Vũ buồn bực ngán ngẩm, bắt đầu truyền tin: "Thải Nhất đại nhân, nếu Nguyên Khánh Đông tới thì hi vọng đại nhân nhanh chóng có mặt!"
"Dĩ nhiên!"
Thải Nhất hồi đáp một câu.
Không bao lâu sau, Thải Nhất đang ở ngoài núi thu vào một tin tức tình báo đến từ hai Các.
"Đại nhân, hình như Đại Hạ phủ có dị động, thự trưởng của Dục Cường thự Kỷ Hồng vừa mới rời khỏi Dục Cường thự. . ."
"Kỷ Hồng?"
Thải Nhất nhíu mày, chẳng lẽ bị Huyền Cửu đoán trúng rồi, tên Nguyên Khánh Đông kia thật sự tham sống sợ chết nên gọi người đến giúp?
Nếu là vậy thì đúng là cạn lời.
Ngươi đã là một vị Nhật Nguyệt, còn là hậu duệ của vô địch, lá gan lại nhỏ như vậy sao?
"Kỷ Hồng có khả năng đã tiến nhập Nhật Nguyệt nhị trọng. . . Thêm một tên Nguyên Khánh Đông nữa thì cũng không sợ!"
Đương nhiên, đám Huyền Cửu xem như mồi nhử sẽ nguy hiểm hơn nhiều.
Thải Nhất suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không cải biến kế hoạch và cũng không nhắc nhở.
Nếu có thể thuận thế giải quyết luôn Kỷ Hồng. . . Gần đây có người đặt đơn tới cho Liệp Thiên các, không phải là phân bộ mà là trực tiếp giao nhiệm vụ từ tổng bộ, giết Kỷ Hồng, hình như còn ban thưởng vô cùng lớn!
Thải Nhất cấp tốc tra xét tư liệu, rất nhanh y đã tra được tin tức liên quan tới Kỷ Hồng.
"Trăm giọt Huyền Hoàng dịch!"
Lòng Thải Nhất khẽ động, không nghĩ ban thưởng lại nhiều như vậy, trước đó y còn không để ý, đơn hàng này cũng vừa hạ không bao lâu, là từ tổng bộ bên kia truyền đến.
Kỷ Hồng đã trêu chọc kẻ thù nào vậy?
Thế thì nhất định phải giết!
Y là Nhật Nguyệt ngũ trọng, giết một tên Nhật Nguyệt nhị trọng có lẽ sẽ không khó.
Bất quá, y vẫn phải cẩn thận một chút, rất nhanh, y đưa tin nói: "Hắc Nhất, tới giúp ta một tay, ta có chuyện, ra tay một lần ta sẽ thiếu ân tình của ngươi!"
Qua một hồi, Hắc Nhất đáp lời, "Ở đâu?"
"Đại Hạ phủ, phụ cận Bắc Phong thành, cẩn thận một chút!"
"Được, Thải Nhất, có cá lớn mắc câu à?"
"Sau này sẽ nói cho ngươi!"
"Ừ!"