Tô Vũ không biết lúc này hai bên đều đang triệu tập cường giả chạy đến, một ngọn núi vô danh nho nhỏ, trừ bỏ bọn hắn thì rất nhanh sẽ có thêm 4 vị Nhật Nguyệt hội tụ ở chỗ này.
. . .
Cùng lúc đó.
Tu Tâm các.
Vạn Thiên Thánh cười khẽ, vẫn là Tô Vũ dùng tốt.
Kỷ Hồng đã chạy đi, Liệp Thiên các có lẽ sẽ xuất động càng nhiều nhân thủ, tiêu điểm vẫn nên mau trở lại Đại Hạ phủ mới phải, ở chỗ khác làm cái quái gì, phải thu hút hết cường giả Liệp Thiên các tới bên này mới được!
"Nếu có hơn mười vị Nhật Nguyệt tới vậy thì vui rồi!"
"Dùng cái chết của bọn gia hỏa này làm màn khai mạc thì quá tốt!"
Vạn Thiên Thánh thì thầm một hồi, còn về phần Tô Vũ. . . Không chết được, người xấu trường mệnh, tên kia nào có dễ chết như vậy.
Vạn Thiên Thánh lại ngâm nga một đoạn tiểu khúc!
Ông đang ngại Đại Hạ phủ không đủ náo nhiệt, sau lần này, kéo thêm chút Nhật Nguyệt của Cầu Tác cảnh, lại thêm một ít cường giả Liệp Thiên các và những thế lực khác, tốt nhất Nhật nguyệt ở Đại Hạ phủ hãy mau đột phá số lượng một trăm!
50 năm không động thủ, các ngươi toàn cho ta giết mấy tên tôm cá nhãi nhép, quá uổng công ta ngủ đông lâu như vậy!
"Kỷ Hồng. . ."
Lần nữa thì thầm một thoáng, Vạn Thiên Thánh cười khẽ.
Trăm giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch lấy ra để treo giải thưởng, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.
. . .
Trong một ngọn núi lớn vô danh.
Thần văn chữ “Kiếp” của Tô Vũ hơi nhảy lên, Tô Vũ bất động thanh sắc, đây là muốn nói rằng có nguy hiểm sao?
Nguyên Khánh Đông đến rồi?
Hắn đi ra khỏi sơn động, phía sau, Địa Thập Bát mở miệng ngay: "Đừng đi loạn, cẩn thận bị người ta phục sát."
"Không sao."
Tô Vũ đáp qua loa một câu, chính các ngươi cẩn thận bị giết thì đúng hơn, muốn tập kích giết ta đâu có đơn giản như vậy.
Đi ra khỏi sơn động, Tô Vũ nhìn chung quanh một lần, hắn chỉ cảm thấy không khí đều có chút ngưng trệ.
Không biết liệu đây có phải là ảo giác của hắn không?
Hắn đang nghĩ ngợi, trong lòng hơi động, sau một khắc vội quát to: "Lui!"
Dứt lời, hắn tan biến tại chỗ ngay lập tức.
Trong sơn động, ba vị bạch diện khác không nói hai lời, có người xông phá vách tường, trong nháy mắt đã bay trên trời, có người chui xuống đất, có người thì bay ra cửa động.
Mà vào thời khắc này, một đại ấn từ trên trời rơi xuống.
Oanh!
Tiếng vang thật lớn truyền ra, ngọn núi nhỏ trực tiếp bị oanh tạc chia năm xẻ bảy!
Trong hư không, Kỷ Hồng xuất hiện.
Kỷ Hồng hào hứng hô lên: "Thật sự là tại đây!"
"Còn không chỉ một tên!"
"Nguyên phủ trưởng, đừng chậm trễ thời gian, bắt sống không được thì cứ giết sạch!"
Một bên khác, Nguyên Khánh Đông khẽ gật đầu, lấy tay vỗ xuống dưới mặt đất!
Oanh!
Lần nữa truyền đến một tiếng vang thật lớn, đại địa bị đập rạn nứt, dưới mặt đất, một vị bạch diện thổ huyết, tiếp tục lặn xuống chứ không dám dừng lại.
Không phải một vị Nhật Nguyệt!
Thế mà có tới hai vị!
Toàn bộ sườn núi trong nháy mắt bị san thành bình địa.
. . .
Tô Vũ đang chạy trốn cũng thầm mắng một tiếng.
Hai tên Nhật Nguyệt tới!
Quá hố!
Được rồi, lẽ ra hắn nên đoán được mới phải, có điều Vạn Thiên Thánh lại hố hắn, thế mà ông ta không nhắc nhở gì.
Một ấn Kỷ Hồng vừa mới nện xuống kia, nếu hắn không cảm ứng được mà trực tiếp bị đập chết tươi thì phải làm sao bây giờ?
Hắn còn đang nghĩ ngợi, trước mắt, một vầng bán nguyệt hiển hiện.
Tô Vũ mới chỉ thấy hoa mắt thì nửa vầng trăng kia đã tức thì tấn công về phía hắn.
Tô Vũ đấm ra một quyền, nguyên khí bạo liệt, hư không bốn phía chấn động, ầm ầm một tiếng, nửa vầng trăng vỡ vụn.
"Hửm?"
Lúc này, Kỷ Hồng trên không trung hơi có chút ngoài ý muốn, "Huyền Cửu?"
Đay chính là Huyền Cửu nổi danh sao?
Quả là có ít năng lực, thế mà lại có thể kích phá công kích của y.
"Nguyên phủ trưởng, ngươi đi bắt những người khác đi, ta sẽ giết hắn!"
"Tốt!"
Nguyên Khánh Đông chỉ ước gì như thế, gã nhẹ nhàng thở ra, tên Huyền Cửu này giao cho ngươi đi, ta đối phó với những người khác là được.
Còn may mà ta xin viện trợ, Đại Hạ phủ đã phái một vị Nhật Nguyệt tới, bằng không nếu chỉ mình ta đến đây thì đúng là chưa hẳn có thể làm gì nổi Huyền Cửu.
Quả nhiên, ta đã nói là nguy hiểm mà.
Đại chiến trong nháy mắt bèn bùng nổ.
Mà Tô Vũ thì quát lên một tiếng lớn: "Đừng chạy phân tán, tập hợp đối kháng gã, gã mới vừa vào Nhật Nguyệt nhất trọng, mau hợp lại ngăn địch!"
Dứt lời, ba vị bạch diện đã nhanh nhảu tụ tập chung một chỗ.
"Giết!"
Ba vị bạch diện đều là Sơn Hải cao trọng, thực lực cũng không yếu, lúc này ba vị bạch diện các hiển thần thông.
Hoàng Cửu đâm ra một kiếm, Địa Thập Bát nâng đại sơn ném về phía Nguyên Khánh Đông, Huyền Thập Thất trốn vào hư không, sợi tơ lít nha lít nhít trong suốt phảng phất đã đem hư không bao trùm, bao bọc lấy đối thử.
Ba vị cường giả Sơn Hải lúc này đã chặn Nguyên Khánh Đông được trong tích tắc ngắn ngủi.
. . .
Mà phía Tô Vũ bên này lại có một chiếc đại ấn đập tới.
Dùng ấn nện người thế này Tô Vũ đã từng gặp qua, đây là con dấu của thự trưởng Dục Cường thự Kỷ Hồng, nện người vẫn rất lợi hại.
Tô Vũ không bại lộ thần văn, toàn bộ đều chỉ nhờ vào thân thể.
Hắn đấm ra một quyền!
Bịch một tiếng vang dội, con dấu bay ngược, nắm tay Tô Vũ cũng toát ra huyết dịch.
"Ừm, thân thể không kém!"
Kỷ Hồng cười tán dương một câu, tiếp tục ném ra một ấn, mà Tô Vũ thì bạo hống một tiếng, sau một khắc, khí tức của hắn cực kỳ cường hãn, một cỗ tử khí thẩm thấu phóng ra, đấm tới một quyền!
Kỷ Hồng hơi biến sắc, con dấu bao trùm rớt xuống.
Chỉ thoáng chốc sau nó bị tử khí ăn mòn xì xèo rung động.
"Cư dân cổ thành?"
Kỷ Hồng hơi kinh ngạc, Huyền Cửu lại có thể là cư dân cổ thành, cư dân tới Nhân cảnh, lá gan thật là lớn, không sợ chết sao?
Tuy họ bị tử khí ăn mòn thế nhưng cũng có điểm tốt, tỉ như đấm ra một quyền, tử khí này cũng rất mãnh liệt, người bình thường sẽ không chịu nổi bị tử khí ăn mòn như vậy.
Oanh!
Lại lần nữa truyền đến một tiếng vang thật lớn, Tô Vũ đấm một quyền đánh bay con dấu, lạnh lùng nói: "Kỷ Hồng? Nguyên Khánh Đông? Hà tất đuổi tận giết tuyệt, nếu hai vị nguyện ý nắm tay làm hòa, ta có thể mời hai vị gia nhập Liệp Thiên các, thậm chí xin vị trí bạch diện cho hai vị!"
"Ồ!"
Kỷ Hồng cười nhạt, sau một khắc, con dấu hóa thành trường kiếm, tiêu xạ hư không đánh về phía Tô Vũ.
Tô Vũ cũng không biết rốt cuộc đối phương là Văn Minh sư hay là Chiến giả, dù sao thì Kỷ Hồng cũng mang đến cho hắn cảm giác hơi giống Văn Minh sư.
Hắn còn có thể miễn cưỡng kiên trì một thoáng.
Mà ba vị bạch diện lúc này đã bị Nguyên Khánh Đông đánh cho liên tục bại lui.
Nguyên Khánh Đông nói thế nào cũng là hậu duệ vô địch, còn là Nhật Nguyệt cảnh, là Văn Minh sư. Lúc này, một viên thần văn chữ "Đoạn" đã làm đứt gãy hết thảy, đứt gãy đại sơn của Địa Thập Bát, đứt gãy sợi tơ của Huyền Thập Thất và cả kiếm của Hoàng Cửu.
Nguyên Khánh Đông cười lạnh, ba tên bạch diện Sơn Hải mà thôi, thế mà cũng muốn cùng mình đấu?
Lần này may là vận khí gã không tệ, bắt được bốn tên bạch diện, Kỷ Hồng đối phó với Huyền Cửu hẳn cũng không có vấn đề gì a?
May mắn không phải chỉ một mình gã tới!
Gã lại lần nữa vui mừng vì chính mình tính toán quá anh minh.
Khi gã còn đang nghĩ ngợi, bên kia, Tô Vũ gào thét một tiếng, lúc này hắn đang bị con dấu hóa thành trường kiếm quay quanh, trên thân bị đâm ra từng vết rách. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trong mắt chợt bộc phát ra ánh lửa.
Ông!
Ánh lửa mãnh liệt bắn ra, phần thiên liệt địa.
"Hỏa Đồng nhất tộc?"
Kỷ Hồng nhận ra thiên phú kỹ của bộ tộc này, hơi hơi lui lại một thoáng, sau một khắc, hư không nơi mà y đang đứng bỗng nhiên bốc cháy dữ dội, hư không bị đốt nứt ra.
Rất mạnh!
Mà ba vị bạch diện khác cũng âm thầm kinh hãi, lúc bấy giờ họ cũng coi như mới biết được lai lịch của Huyền Cửu. Hỏa Đồng tộc xếp hạng không cao ở vạn tộc, trong tộc cũng không có vô địch tọa trấn, thế nhưng lại có nhiều vị Nhật Nguyệt.
Không nghĩ tới Huyền Cửu mạnh như vậy, nếu hắn không ở Liệp Thiên các thì khả năng hắn sẽ là cao tầng của Hỏa Đồng tộc.
Tô Vũ không rảnh quan tâm những chuyện đó, Huyền Cửu lúc trước vốn là Hỏa Đồng tộc.
Ai biết có bao nhiêu người biết thân phận của hắn, trước tiên cứ ngụy trang thành đối phương đã rồi lại nói.
Trong mắt hắn, ánh lửa cường hãn, đốt cháy hết thảy.
Tô Vũ cũng không định liều mạng, Thải Nhất sắp đến rồi.
Ngăn chặn một lát là được!