Mà lúc này Thải Nhất cũng đang cấp tốc chạy đến, y cảm ứng một phen, xem ra bốn phía không có những người khác mà chỉ có hai vị Nhật Nguyệt Nhân tộc.
Một mặt y hơi kinh ngạc với thực lực của Huyền Cửu, ngay cả Kỷ Hồng cũng không thể trong thời gian ngắn bắt lại đối phương, một mặt khác y cũng vui vẻ thay chính mình, lần này có vẻ như y có thể kiếm một khoản lớn rồi.
Thải Nhất trốn vào hư không, thu liễm khí tức, âm thầm đánh lén về hướng Kỷ Hồng.
Kỷ Hồng còn đang dây dưa với Tô Vũ, y cũng kinh ngạc trước thực lực của Tô Vũ, vừa định bùng nổ để bắt đối phương thì đột nhiên trong lòng y giật mình, cấp tốc độn không, thân ảnh tiêu tán. Phập một tiếng, dù cho y độn không với tốc độ cực nhanh, phía sau lưng vẫn bị một thanh tiểu kiếm đâm xuyên.
"Đại nhân!"
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, ngươi đến rồi là được, còn về Kỷ Hồng. . . Vạn Thiên Thánh đã biết tình huống, chắc sẽ không có việc gì đâu.
Thải Nhất phân phó: "Ngươi đi đối phó với Nguyên Khánh Đông, ta xử lý Kỷ Hồng xong sẽ qua đó giúp ngươi!"
"Vâng!"
Đánh Nguyên Khánh Đông? Ta thích. Ngươi cứ chơi với Kỷ Hồng đi!
Tô Vũ không nói hai lời, nhanh chóng bay về phía gã họ Nguyên kia.
Mà Nguyên Khánh Đông lúc này đã cảm nhận được uy hiếp kịch liệt, ba vị bạch diện bị gã đánh cho vết thương chồng chất, mắt thấy lập tức liền có thể bắt giết bọn chúng nhưng gã vẫn lựa chọn rời đi!
Bởi vì lại có thêm một tên rất mạnh tới.
Có lẽ ngay từ đầu đây vốn là bẫy rập, đáng chết, gã may mắn vì đã mang theo Kỷ Hồng, bằng không nếu chỉ có một mình gã thì không phải là đã xong đời?
Gã quay người muốn trốn chạy, đúng vào thời khắc này, bên ngoài cơ thể gã có một viên thần văn bùng nổ.
Oanh!
Tô Vũ độn không đấm ra một quyền, Nguyên Khánh Đông bay ngược, thế nhưng không thụ thương, bên ngoài cơ thể bị thần văn ngăn cản, một viên thần văn có tính phòng ngự đã hiển hiện.
Nguyên Khánh Đông hừ lạnh một tiếng, liếc qua Thải Nhất cùng Kỷ Hồng đang đánh giết nơi xa, gã cũng không có tâm tư ở lại lâu, nhìn lại Huyền Cửu bỗng nhiên đánh tới, ánh mắt gã chớp động, mà giờ khắc này Tô Vũ bỗng nhiên thấy hoa mắt.
Huyễn cảnh?
Tô Vũ không quá mức sợ hãi, khí huyết bùng nổ cường hãn, ầm ầm xông phá huyễn cảnh, quát: "Vây giết gã!"
Ba vị bạch diện thụ thương cũng không nhiều lời, từ những phương hướng khác cấp tốc tới gần Nguyên Khánh Đông.
Nguyên Khánh Đông vừa muốn rời khỏi, phía sau Tô Vũ lại đấm ra một quyền, oanh tạc khiến cho hư không bạo động.
Nguyên Khánh Đông thầm mắng!
Tên Chiến giả này rất mạnh.
Nghiêm túc mà nói thì hắn còn mạnh hơn một bậc so với gã, Hỏa Đồng tộc chỉ là tiểu tộc nhưng thực lực cũng không yếu, đây là tiến nhập Nhật Nguyệt nhất trọng hay đã là nhị trọng?
Có mặt nạ che lấp, hơi thở đối phương rất khó phân biệt, ngay cả gã cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.
Tô Vũ mặc kệ gã nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ có phải mồi nhử hay không, hiện tại hắn chỉ có một tâm tư, không ai đến cứu Nguyên Khánh Đông vậy liền đánh chết gã!
Đánh chết thì cứ chết thôi!
Ngược lại hai người cũng không phải bằng hữu, ở giữa còn có thù riêng nữa kìa.
Tô Vũ đột nhiên phá hư không, xông lên trước rồi đấm ra một quyền!
Một quyền lại một quyền!
Thần văn của Nguyên Khánh Đông không ngừng chấn động, có huyễn cảnh, có thần văn chữ “Đoạn” cắt đứt công kích của hắn, mà Tô Vũ giống như động cơ vĩnh cửu không biết mệt mỏi, liên tiếp đấm ra trên trăm quyền.
Oanh một tiếng, Nguyên Khánh Đông bị hắn tung một quyền đập bay!
Bịch một tiếng, đập xuống đại địa, đại địa rạn nứt, miệng Nguyên Khánh Đông chảy đầy máu.
Tô Vũ cấp tốc rơi xuống đất, xông vào trong hố to.
Nguyên Khánh Đông giận dữ mắng một tiếng, không nói hai lời, một viên thần phù xuất hiện.
Tình cảnh này vô cùng quen thuộc, Tô Vũ vừa nhìn thấy thần phù liền cấp tốc rút lui trốn chạy, sau một khắc, một đạo kim mang chiếu rọi hư không, đánh về hướng Tô Vũ.
Tóc gáy Tô Vũ dựng thẳng lên!
Thần phù thật sự rất cường đại, tức khắc hắn cảm nhận được nguy cơ trí mạng.
Dù sao Nguyên Khánh Đông cũng là Nhật Nguyệt cảnh, gã kích phát thần phù, uy lực so với việc Phù Thổ Linh kích phát ra sẽ mạnh mẽ hơn nhiều!
Một kích này khiến Tô Vũ cảm nhận được uy hiếp trí mạng.
Không nói hai lời, Tô Vũ chạy thẳng về phía Thải Nhất.
Thải Nhất đang đè ép Kỷ Hồng mà đánh, vừa rồi Kỷ Hồng ra sân cực kỳ bá đạo thì lúc này tóc tai lại bù xù, toàn thân tắm máu, bị Thải Nhất đánh cho không có thể đánh trả.
Mắt thấy y sắp phải xong đời, Tô Vũ bỗng nhiên lại độn tới.
Thải Nhất điên cuồng thầm mắng.
Nhưng y lại không thể không ra tay cứu viện.
Một thanh tế kiếm đánh về hướng đạo kim mang, ầm!
Tiếng nổ vang rung trời lại nổi lên, cả ngọn núi trong nháy mắt đổ sụp xuống, đất đá bay tung tóe.
Hai bên tao ngộ một lát lại chính là sinh tử chiến, hoàn toàn không ai lừa gạt qua quýt... Kỷ Hồng cũng thế, Nguyên Khánh Đông cũng vậy, ai ai cũng đều là chân thật liều mạng giao đấu, toàn bộ chiến trường ngoại trừ Tô Vũ thì không ai cảm thấy không nên liều mạng.
. . .
Tô Vũ chỉ là muốn góp vui, bất quá bỗng dưng Nguyên Khánh Đông lôi thần phù ra kích phát làm hắn thoáng hoảng sợ, dĩ nhiên hắn không định liều mạng.
Có phiền toái thì cứ quăng cho cường giả chống đỡ.
Thải Nhất lợi hại, vậy thì để Thải Nhất gánh.
Chờ Thải Nhất tung một kiếm chém nát thần phù, phía sau, Kỷ Hồng cũng nắm lấy cơ hội, nổi giận gầm lên một tiếng, đánh ra một quyền. . .
Thải Nhất còn tưởng rằng Huyền Cửu sẽ cản lại giúp mình, sự thật chứng minh y đã suy nghĩ nhiều.
Tô Vũ chạy cực kỳ nhanh!
Mọi người cứ đánh của mọi người, hắn vừa trốn chạy, vừa quát: "Đại nhân, chúng ta cuốn lấy Nguyên Khánh Đông, đại nhân giết Kỷ Hồng xong hãy mau đến giúp bọn ta!"
Sau một khắc, bốn vị bạch diện một lần nữa bao vây Nguyên Khánh Đông vào giữa.
Nguyên Khánh Đông điên cuồng gầm lên.
Bạch diện giao thủ với Kỷ Hồng rất mạnh.
Một kích đã phá nát thần phù của gã.
Gã cũng là vừa đánh nhau vừa rút lui, không chủ tâm cùng Tô Vũ giao chiến, mà là nhằm vào ba tên bạch diện khác bởi vì chúng yếu hơn.
Liên tục mấy lần cường công, ba vị bạch diện cũng đều đã trọng thương, rơi xuống thế hạ phong, vô lực tái chiến.
Tô Vũ nghiêm trọng hoài nghi bọn họ đang giả vờ, đáng tiếc hắn lại không có chứng cứ.
Được rồi, bọn họ không nguyện ý ra sức cũng là lẽ thường, có Sơn Hải nhà ai lại đấu ngang cơ với Nhật Nguyệt, trừ phi đã đến tuyệt lộ.
Tô Vũ không ngừng cùng Nguyên Khánh Đông giao thủ, đây cũng là một loại biện pháp rèn luyện chính mình.
Hắn giao thủ chân chính với Nhật Nguyệt cũng là gia hỏa Oa Hỏa gia tộc lần trước ở cổ thành.
Về sau hắn đã phải thôn phệ tinh huyết mới có thể giết chết đối phương.
Lần này nhiều người ở đây như vậy, Tô Vũ không định thôn phệ tinh huyết cũng không định vận dụng thần văn, toàn bộ đều nhờ vào thân thể tác chiến, dù cho quyền pháp hoàn toàn không tính là cao minh.
Thỉnh thoảng hắn mới dùng một chút thiên phú kỹ để phụ trợ mà thôi.
Dù là như thế, hắn và Nguyên Khánh Đông cũng đánh đến tối mày tối mặt, Nguyên Khánh Đông thậm chí còn bị hắn áp chế xuống.
Hắn áp chế Nguyên Khánh Đông, đánh cho gã không ngừng thổ huyết.
Mà bên kia, Thải Nhất cũng hoàn toàn đè ép Kỷ Hồng, y hừ lạnh một tiếng, một kiếm trảm ra liền muốn triệt để giết chết đối phương.
Đúng vào thời khắc này, Kỷ Hồng đột nhiên phẫn nộ quát: "Ngừng, ta dùng một tin tức để mua mệnh, ta biết người nào muốn giết ta, có phải ngươi cố ý tới giết ta đúng không? Ngươi không muốn biết vì sao có người muốn giết ta à?"
Tô Vũ ở xa vẫn phân tâm ra đáp: "Mục tiêu của chúng ta là giết Nguyên Khánh Đông, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. . ."
Thải Nhất lại cắt ngang Tô Vũ, lạnh lùng hỏi: "Tin tức gì?"
Y cảm thấy rất hứng thú!
Tin tức gì lại đáng giá để người khác dùng trăm giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch tới giết người?