Kỷ Hồng không ngừng ho ra máu, "Trước tiên ngươi hãy cách ta xa một chút, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
"Nói, bằng không ngươi sẽ chết!"
Nghiệp vụ chính của Liệp Thiên các vẫn là tình báo, một đầu tình báo quan trọng có thể bán cho vô số người, đây mới thật sự là kiếm tiền.
Ám sát, giết một vị Nhật Nguyệt cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Thời đại này tình báo dễ kiếm tiền hơn giết người nhiều.
Cho nên Thải Nhất thật sự rất muốn biết rốt cuộc là tin tức gì, dĩ nhiên y cũng biết mình phải tốc chiến tốc thắng, miễn cho Kỷ Hồng nhân cơ hội chạy thoát, tránh đêm dài lắm mộng.
Cho nên trong lòng của y đã có dự định, nếu Kỷ Hồng chỉ muốn kéo dài thời gian thì y sẽ lập tức giết đối phương.
Kỷ Hồng ho ra máu, mở miệng nói: "Có liên quan đến tên vô địch Nhân tộc đã phản bội, ta đã. . ."
Lời này vừa nói ra, Thải Nhất biến sắc!
Mà Nguyên Khánh Đông đang đối chiến với Tô Vũ cũng giật nảy mình.
Vô địch?
Vô địch phản bội?
Đây chính là tin tức lớn, cực kỳ lớn!
Nói thật, kể từ khi biết có vô địch phản bội, ngay cả Nguyên Khánh Đông cũng nghi thần nghi quỷ, thậm chí gã còn nghĩ liệu gia gia của mình có phải là kẻ phản bội hay không.
Hoặc là nói, trong mắt Nguyên Khánh Đông, vô địch sau lưng Bát đại gia cũng có thể.
Không nghĩ tới suốt thời gian qua Kỷ Hồng vẫn luôn điều tra việc này.
Khó trách, khó trách Nhật Nguyệt của Liệp Thiên các vừa đến đã tập trung đối phó vị này, chứ không phải chuyên tâm giết gã.
Có lẽ thật sự có người đã đặt đơn để Liệp Thiên các giết Kỷ Hồng.
Nguyên Khánh Đông còn đang nghĩ ngợi, thì Tô Vũ đối diện lại đấm ra một quyền, ầm ầm dữ dội, một quyền này cực kỳ cường hãn, đánh cho xương cốt Nguyên Khánh Đông đứt từng khúc, cánh tay nổ tung!
Tô Vũ trông như vô tình, tiện tay moi sạch những mảnh vỡ xương cốt và huyết dịch kia đi.
Mà giờ khắc này, thần tâm Thải Nhất chấn động dữ dội.
Vô địch?
Vô địch phản bội của Nhân tộc?
Tin tức này rất giá trị!
Chính là con số thiên văn!
Một khi bán cho Nhân tộc, đừng nói trăm giọt Huyền Hoàng dịch mà ngàn giọt vạn giọt cũng có thể, điều kiện tiên quyết tin tức đó phải là thật.
Kỷ Hồng biết ư?
Nếu y biết, vì sao không nói ra bên ngoài?
Hay là y đang lừa gạt mình?
"Tên vô địch đó là ai?"
Thải Nhất cấp tốc truyền âm, không thể to tiếng mà hỏi, Kỷ Hồng thở dốc cũng truyền âm đáp: "Cụ thể tên vô địch phản bội là ai thì ta còn chưa điều tra ra, thế nhưng ta đã khóa chặt ba vị vô địch, nhất định là một trong số đó. . ."
"Ba vị nào?"
Tâm thần Thải Nhất chấn động, đã khóa chặt ba vị, vậy thì cách lúc tìm ra tên phản bội thật cũng chỉ còn một bước, phối hợp với mạng lưới tình báo của Liệp Thiên các thì Liệp Thiên các sẽ có thể tự đi thăm dò rốt cuộc ai mới là vị vô địch phản bội Nhân tộc.
Mà vào thời khắc này, hư không gợn sóng.
Có người xé rách hư không, trực tiếp đến đây, sau một khắc, giữa không trung xuất hiện một thân ảnh cực kỳ cường hãn, "Thật to gan! Liệp Thiên các muốn chết?"
Sắc mặt Thải Nhất đại biến!
Mà Tô Vũ cũng biến sắc.
"Ngươi đang chờ hắn sao?"
Vào thời khắc này, lão nhân xuất hiện giữa hư không đã đứng thẳng lưng, không còn vẻ nho nhã hiền hòa ngày thường mà thoạt trông tựa như yêu ma viễn cổ
Hồ tổng quản!
Tô Vũ đã từng thấy vị này nổi bão, ngày đó, Hồ tổng quản đã từng nổi giận trong trận chiến giữa đơn đa hai hệ, ông bóp chết phân thân thần văn của một vị Nhật Nguyệt, mà bây giờ Hồ tổng quản lại lần nữa biến thân.
Trong tay ông còn đang siết cổ một người.
Hắc Nhất!
Hắc Nhất đang bị ông nắm ở trong tay, điên cuồng giãy dụa gào thét, có điều làm cách nào cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ông.
"Liệp Thiên các, Hắc Nhất, Thải Nhất, lá gan không nhỏ, Đại Hạ phủ là nơi các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Oanh!
Bàn tay lớn khép lại, ầm ầm một tiếng, xương cốt nổ tung, máu thịt tung tóe, một vầng bán nguyệt tức thì rơi vỡ!
Thải Nhất không nói hai lời, trong nháy mắt bùng cháy tinh huyết muốn trốn chạy.
"Chạy ư?"
Hồ tổng quản lạnh lùng quát, tiện tay đánh một chưởng về phía đám Tô Vũ, sau một khắc, ông tan biến ngay tại chỗ, ông muốn đuổi theo truy sát Thải Nhất.
Mà mấy người Tô Vũ thì dồn dập biến sắc.
Tô Vũ lại đấm một quyền nổ tung xương cốt của Nguyên Khánh Đông, bạo hống: "Trốn mau, đáng chết!"
Dứt lời, hắn điên cuồng đấm thêm một quyền nữa, hắn muốn giết chết Nguyên Khánh Đông!
Đúng lúc đó, một chưởng của Hồ tổng quản lại đánh tới, bao trùm cả thiên địa.
Tô Vũ quát lên một tiếng lớn, cấp tốc rút lui.
Ba vị bạch diện khác chạy còn nhanh hơn hắn, nhưng mà vẫn ngăn không được uy áp từ một chưởng này, ầm ầm, Huyền Thập Thất chạy chậm nhất trực tiếp bị nổ tung thân thể, ngã xuống tại chỗ!
Tô Vũ không ngừng rút lui, oanh ra từng quyền, đánh cho chưởng ấn trong suốt kia xuất hiện một cái hố, trong nháy mắt xuyên thấu qua hắn, hắn lập tức liền muốn trốn chạy.
Mà giờ khắc này, Kỷ Hồng trước đó thụ thương một lần nữa đập tới một ấn!
Bịch một tiếng, thân thể Tô Vũ nứt ra, huyết dịch chảy ròng, trong mắt hắn có ánh lửa nổi lên bắn về phía đối phương, thuận tay đốt cháy sạch sẽ số huyết dịch kia.
Tô Vũ đốt cháy hư không, gấp gáp rời đi nơi này.
Mà Hoàng Cửu cũng nhân cơ hội đi theo lỗ hổng do Tô Vũ đánh vỡ, rời đi lập tức!
Tô Vũ cùng Hoàng Cửu bỏ chạy, Nguyên Khánh Đông thì trọng thương, kém chút đã bị giết, gã sợ hãi tột độ, vừa muốn nói gì đó thì Kỷ Hồng đã tung một chưởng vỗ chết Địa Thập Bát, ầm ầm vang dội, sau một khắc, Nguyên Khánh Đông bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí.
Gã nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt hoảng sợ!
Kỷ Hồng!
"Kỷ thự trưởng, ngươi muốn làm gì?"
Tim Nguyên Khánh Đông đập bình bịch, rốt cuộc tên kia muốn làm gì?
Ánh mắt Kỷ Hồng biến ảo, u lãnh nói: "Vừa rồi ngươi đã nghe được, đúng không?"
"Không, ta không nghe thấy gì hết!"
Nguyên Khánh Đông biết Kỷ Hồng muốn làm gì, y định giết người diệt khẩu!
Gã hốt hoảng phát điển.
Đúng, ta biết rồi, ta biết Kỷ Hồng đã tra ra cái gì, y muốn giết ta, y không muốn để cho tin tức tiết lộ ra ngoài.
"Kỷ thự trưởng, hai tên bạch diện đã chạy trốn cũng biết. . ."
"Bọn chúng không biết, Liệp Thiên các khi không biết tin tức cụ thể thì sẽ không tiết lộ ra ngoài. . ."
Kỷ Hồng bước từng bước một về phía Nguyên Khánh Đông, người sau hoảng sợ hét lên: "Ta cũng không biết gì hết, thật đó, ta không biết gì hết, Kỷ thự trưởng, ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta thì Nguyên gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, bọn họ sẽ điều tra. . ."
Đúng lúc này, nơi xa bỗng truyền đến một tiếng rít gào thê thảm.
Sau một khắc, nương theo tiếng nổ vang vọng trời đất, một vầng bán nguyệt rơi xuống, triệt để sụp đổ!
Ầm ầm!
Toàn bộ rừng núi tràn ngập hàng loạt nguyên khí.
Vẻ mặt Kỷ Hồng biến hóa, vài giây sau Hồ tổng quản đã quay lại chỗ này. Trên thân ông đều là huyết dịch, thấy hai người bọn họ thì cau mày chất vấn: "Làm cái gì thế? Vì sao không đi đuổi giết bọn chúng? Đáng chết, để hai con chuột nhỏ chạy mất rồi!"
Để lọt mất hai con chuột nhỏ, then chốt ở chỗ hai vị Nhật Nguyệt lại không đuổi theo, mà là ở lại đây tranh chấp nội bộ!
Kỷ Hồng hơi biến sắc, rất nhanh bèn mở miệng nói: "Ta chỉ muốn xem qua thương thế của Nguyên phủ trưởng như thế nào, để ta đuổi theo!"
Dứt lời, y biến mất ngay trong nháy mắt.
Mà sắc mặt Nguyên Khánh Đông tái nhợt, lúc này cũng lắp bắp lên tiếng: "Ta. . . Ta thụ thương quá nặng, Kỷ Hồng thự trưởng muốn giúp ta xem qua thương thế, lo. . . lo ta sẽ có chuyện. . ."
"Dưỡng thương cho tốt đi!"
Hồ tổng quản nhíu mày, "Thực lực của tên Huyền Cửu kia không yếu, nhất định phải giết hắn!"
Dứt lời ông cũng tan biến ngay tại chỗ.
Nguyên Khánh Đông đầu đầy mồ hôi, hai tay đứt gãy, lại không lo được những thứ này.
Gã cấp tốc lấy ra truyền âm phù, nuốt một ngụm nước bọt, suy nghĩ một chút bèn trốn chạy luôn, không dám lưu lại tại đây.