"Phụ thân!"
Nguyên Khánh Đông sốt ruột đưa tin, không ngừng kêu gọi.
Rất nhanh, truyền âm phù chấn động, "Làm sao vậy?"
"Phụ thân, xảy ra chuyện lớn, thiếu chút nữa ta đã bị giết!"
"Ngươi không sao chứ?"
"Trọng thương, còn chưa chết, thế nhưng. . . xảy ra chuyện lớn, vừa rồi mấy vị cường giả Liệp Thiên các tới phục sát ta cùng Kỷ Hồng, Kỷ Hồng vì mua mệnh nên đã nói y nắm giữ tin tức vô địch phản bội Nhân cảnh. Chuyện sau đó thì ta không biết, bọn hắn chỉ truyền âm. Hồ Đức Hạo đến rất nhanh, đánh giết hai vị Nhật Nguyệt trung kì của Liệp Thiên các, giết vài vị bạch diện, còn có hai tên bạch diện chạy trốn. . . Phụ thân, xảy ra đại sự rồi!"
". . ."
Bên phía Cầu Tác cảnh, con út của Đại Nguyên vương cũng biến sắc, vội đưa tin hỏi: "Kỷ Hồng? Y tra ra được cái gì rồi?"
"Ta không biết, phụ thân, y muốn giết ta! Khi Kỷ Hồng đang chuẩn bị giết người diệt khẩu thì Hồ Đức Hạo vừa lúc trở về nên y mới từ bỏ ý đồ. Phụ thân, tình hình hiện tại của ta rất nguy hiểm, Kỷ Hồng. . . Kỷ Hồng. . . Phụ thân, ta muốn trở về! Ta bị thương nặng lắm!"
Lúc này tâm tình Nguyên Khánh Đông đã sắp sụp đổ.
Gã muốn đi, lúc trước gã đã biết Đại Hạ phủ rất nguy hiểm, hiện tại nơi này giống như muốn bùng nổ rồi.
Kỷ Hồng có khả năng đã tra ra cái gì đó, thế nhưng y vẫn một mực ẩn nhẫn không nói, mà tên vô địch phản bội trốn sau màn có lẽ cũng biết, cho nên mới hạ nhiệm vụ cho Liệp Thiên các đi giết Kỷ Hồng. . .
Hiện tại Kỷ Hồng chưa chết!
Mặc kệ thế nào, mặc kệ tin tức có truyền đi hay chưa, đây đều là việc lớn, mà ai biết tên vô địch phía sau màn có phải là Đại Nguyên vương của Nguyên gia bọn họ hay không.
Nguyên Khánh Đông không dám chắc là không phải!
Vô địch làm cái gì chẳng lẽ còn muốn nói cho bọn hắn biết?
"Không cho phép rời đi, ngươi bây giờ là phó phủ trưởng của Đại Hạ Văn Minh học phủ, trở về Đại Hạ phủ đi, đừng ra ngoài, ta lập tức cho người tới trợ giúp ngươi. . . Hiện tại Đại Hạ phủ sắp loạn rồi!"
Phụ thân của Nguyên Khánh Đông cũng rất chấn động, vội vã nói: "Bất kể như thế nào đều không được rời khỏi Đại Hạ phủ. Đại Hạ phủ hiện tại có rất nhiều cơ duyên, cũng có rất nhiều biến cố, ngươi về thành thì có thể bảo đảm an toàn của ngươi. . ."
"Không, phụ thân, không an toàn!"
Nguyên Khánh Đông thầm mắng, phụ thân căn bản không hiểu!
Được rồi, không trông cậy được gì hết.
Phụ thân chỉ biết có cơ duyên, chỉ biết có cơ hội, căn bản không biết ta ở đây sẽ tao ngộ bao nhiêu mối nguy, một bước đi nhầm thì ta nhất định phải chết!
Gã không muốn nói chuyện với phụ thân nữa, gã nhanh chóng truyền âm cho những người khác.
"Trương ca, di tích Nam Nguyên sắp mở, có hứng thú tới Đại Hạ phủ đi dạo không?"
"Vương lão ca, gần đây Đại Hạ phủ đại chiến không ngừng, ta vừa giết mấy tên cường giả Liệp Thiên các, còn giết cả một tên Nhật Nguyệt, bên này náo nhiệt lắm, có hứng thú đến xem náo nhiệt không? Đi cùng với Trương ca bọn hắn đi, nhiều người lực lượng lớn, có lẽ chúng ta cũng có thể tiến vào di tích!"
". . ."
Nguyên Khánh Đông không ngừng hô bằng gọi hữu, quá nguy hiểm!
Phụ thân không cho gã rời đi, gã cũng không thể tùy tiện đi được, chức danh phó phủ trưởng hiện tại lại trở thành lồng giam của gã, tùy tiện rời đi sẽ bị coi là không làm tròn trách nhiệm, sẽ bị truy cứu.
Đã như vậy, gã sẽ gọi hết các bằng hữu của gã tới!
Đều là Nhật Nguyệt cảnh, dù sao cũng có thêm ít cảm giác an toàn.
Mọi người cùng nhau hành động, nhiều Nhật Nguyệt như thế thì sẽ an toàn hơn.
Bọn gia hỏa này căn bản không rõ Đại Hạ phủ hiện giờ nguy hiểm cỡ nào.
. . .
Mà vào thời khắc này.
Liệp Thiên các, phân bộ Nhân cảnh.
Bạch Nhất cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Lúc này, trước mặt y có một màn ảnh không ngừng nhảy chữ!
"Cầu viện!"
"Cầu viện!"
"Thải Nhất chấp pháp giả bị giết, cầu viện, đến giúp. . . Có tình báo trọng yếu, cứu ta. . ."
Bạch Nhất ngưng lông mày, rất nhanh, Chấp pháp trưởng lão cũng chạy tới, âm trầm nói: "Hắc Nhất đã chết, Thải Nhất cũng vừa mới bị giết! Lúc sắp chết y đã nói cho ta biết, y có tình báo trọng yếu liên quan đến Kỷ Hồng. . ."
Thải Nhất chưa kịp nói xong thì đã bị giết!
Hắc Nhất thì không biết gì, không hiểu chuyện gì thì đã mất mạng.
Còn nữa, bạch diện cũng đã chết mất hai tên, Huyền Thập Thất cùng Địa Thập Bát đều bị giết, hiện tại chỉ còn Hoàng Cửu cùng Huyền Cửu vẫn sống.
Hai người đều đang điên cuồng cầu viện!
Chấp pháp trưởng lão vội nói: "Hỏi Huyền Cửu xem là tình báo gì!"
"Vâng!"
Bạch Nhất rất sốt ruột, chết hai vị chấp pháp giả, khốn kiếp, đó đều là Nhật Nguyệt trung kỳ.
"Huyền Cửu, tình báo gì vậy? Các ngươi gặp cái gì?"
"Cứu ta, cứu ta, ta sẽ nói cho các ngươi biết! Ta bị Nhật Nguyệt truy sát, là Đại Hạ phủ Hồ Đức Hạo. . . Ông ta là Nhật Nguyệt cao trọng, tuyệt đối là thế! Nếu ta chết, bí mật này sẽ chôn vùi theo ta!"
Ánh mắt Bạch Nhất khẽ biến, cấp tốc đưa tin cho Hoàng Cửu, "Hoàng Cửu, tình hình bên ngươi như thế nào?"
"Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm! Ta và Huyền Cửu tách ra chạy, cứu ta. . ."
"Huyền Cửu nắm giữ bí mật gì, ngươi biết không?"
"Ta biết. . . Cứu ta, ta sẽ nói cho các ngươi biết!"
". . ."
Bạch Nhất thầm mắng, hai tên kia nắm bí mật này xem như cây cỏ cứu mạng.
Làm sao bây giờ?
"Trưởng lão, phải làm gì đây?"
Chấp pháp trưởng lão quyết đoán: "Xem vị trưởng lão nào gần đó nhất thì bảo đối phương đi cứu viện bọn hắn đi!"
"Nhưng nếu là bẫy rập thì. . ."
Chấp pháp trưởng lão trầm giọng nói: "Đại Hạ phủ hiện tại không có đỉnh cấp cường giả, dù cho là bẫy. . . Trưởng lão cũng có thể tự vệ!"
"Vâng!"
Bạch Nhất có chút lo lắng, bất quá hắn vẫn cấp tốc liên hệ một vị trưởng lão ở gần nhất.
Để cho đối phương đi cứu viện đám Huyền Cửu.
Một đám người đều yên lặng chờ đợi, ai cũng hơi lo lắng không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao lại dẫn đến hai vị chấp pháp giả Nhât Nguyệt bị giết?
Kế hoạch không phải hết sức thuận lợi hay sao?
Bọn hắn đã nhìn đi nhìn lại bản ghi chép, bao gồm cả ghi chép của Thải Nhất, mọi thứ đều thuận lợi, kết quả lại chết nhiều vị cường giả như vậy, đây là bị người mưu hại hay là thế nào?
. . .
Mà giờ khắc này, Tô Vũ thầm mắng một tiếng, điên cuồng trốn chạy.
Hồ tổng quản có phải không biết ta là ai?
Ông ấy thật sự đang đuổi giết ta!
Cách không nhất kích!
Oanh!
Tô Vũ chỉ cảm giác thân thể mình sắp nổ tung, đệt, ngươi muốn giết ta sao?
Ta muốn thôn phệ tinh huyết biến thân để trốn chạy.
Còn về Hoàng Cửu, có lẽ tên này đã chết rồi, cũng có lẽ đã chạy, Tô Vũ làm sao còn có thời giờ để ý tới hắn.
Trốn chạy một hồi, sắc mặt Tô Vũ đại biến, bạo hống rồi đấm ra một quyền!
Oanh!
Phía trước, một lớp bình phong xuất hiện, một vị Vô Diện trưởng lão kinh ngạc, "Khó trách có khả năng chạy đến bây giờ!"
Rất mạnh!
Có thể sánh với với một số Nhật Nguyệt nhị trọng của vài tộc, Huyền Cửu này quả thật rất mạnh, trước kia họ không biết Huyền Cửu mạnh như vậy.
"Chạy đi, ta thay ngươi ngăn trở!"
"Đa tạ trưởng lão!"
Tô Vũ cũng ngoài ý muốn, là một vị Vô Diện trưởng lão mà hắn không biết, được rồi, mặc kệ nó!
Hắn trực tiếp bùng cháy tinh huyết, phi tốc trốn chạy, tốc độ cực nhanh.
Nhìn hắn chạy nhanh chóng, khí huyết trôi qua, khí tức không ổn định, trưởng lão biết hắn bị trọng thương nên cũng không nhiều lời, cấp tốc bố trí đại trận, trong chớp mắt hai cỗ khí tức cực kỳ cường hãn bỗng bùng nổ giữa hư không.
Một lát sau, Vô Diện trưởng lão ho ra máu, cũng vội vã trốn chạy.
Mà Hồ tổng quản thì tóc tai bù xù, từ trong hư không đi ra, ông hừ lạnh một tiếng, khí tức không quá ổn định.
"Long Võ vệ nghe lệnh, lục soát Đại Hạ phủ, nhất định phải tìm ra này đám chuột nhắt này."
"Vâng!"
Bốn phương tám hướng, rất nhanh có hàng loạt cường giả Đằng Không bay lên rồi tản ra khắp nơi.
Hồ tổng quản nhìn quanh, hơi hơi ngưng lông mày, lạnh lùng nói: "Liệp Thiên các thật to gan! Giao Huyền Cửu ra đây, bằng không Đại Hạ phủ tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi, to gan lớn mật, dám quấy rối ở Đại Hạ phủ!"
Bốn phía im ắng, Hồ tổng quản cũng không thèm để ý, bất quá ông khẽ nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện ngày hôm nay có chút cổ quái.
Phảng phất như có cái gì đó mà mình không biết.
Còn nữa, Liệp Thiên các bỗng nhiên tới nhiều cường giả như vậy là để làm gì?
Giết hai tên Nhật Nguyệt trung kỳ, lại tới thêm một tên Nhật Nguyệt hậu kỳ, chẳng lẽ chỉ vì cứu một vị bạch diện?
Huyền Cửu này có mặt mũi lớn như vậy sao?
Còn nữa, vừa nãy giữa Kỷ Hồng và Nguyên Khánh Đông đã xayr a chuyện gì?
Trước đó nếu hai người hợp lại, muốn giết một tên Huyền Cửu hẳn không khó?
Chính mình vì truy sát Thải Nhất nên không lo lắng cho bên này, kết quả thế mà để người chạy mất, hai vị Nhật Nguyệt ở đây lại sơ suất như vậy ư?
Từng sự nghi hoặc dâng lên, còn nữa. . . Hầu gia vẫn chưa trở lại, làm sao y lại biết Kỷ Hồng có phiền toái?
Hồ tổng quản bất đắc dĩ, mẹ nó, ta không biết gì hết, ta luôn cảm thấy mình bị người ta coi thành vũ khí để sử dụng!