Đại Hạ phủ đã phong thành.
Tô Vũ khiếp sợ trở về học phủ, gương mặt hắn tỏ ra rung động cùng ngốc trệ, dĩ nhiên, mấy người bên cạnh hắn cũng giống vậy.
Có kẻ sắc mặt khó coi, có kẻ thì thần sắc lo lắng, có người lại tức giận căm phẫn.
Cháu trai của Đại Hạ vương bị đánh giết bên đường!
Việc này không giống bị ám sát!
Đây là trần trụi mà làm mất mặt, cái mặt này đều bị đánh sưng lên!
Ám sát, đó là do địch nhân âm hiểm.
Nhưng hiện tại là ở ngay cổng tổng bộ Long Võ vệ, là ở gần phủ thành chủ, Hạ gia điện hạ bị người ta đánh chết, một quyền liền đánh chết.
Đây quả thực là sự nhục nhã!
Đem toàn bộ thể diện của Hạ gia đạp xuống dưới mặt đất.
Dùng sức chà đạp, điên cuồng mà chà đạp.
Bên cạnh Tô Vũ, một thanh niên phẫn nộ nói: "Nên giết, giết sạch! Liệp Thiên các là đám súc sinh, nhất định phải chết! Lần này Đại Hạ phủ nhất định phải diệt hết toàn bộ bọn chúng thì mới rửa được căm phẫn."
Tô Vũ vội hùa theo: "Không sai, mặc dù ta không phải người Đại Hạ phủ, nhưng đều là Nhân tộc! Không được, ta phải bảo ca ta đi nói với Hồng viện trưởng, khẳng định ngài ấy có biện pháp tìm ra tên Huyền Cửu kia rồi đánh chết hắn! Loại người này không kéo đến vạn tộc hố của Đại Hạ phủ chém thành muôn mảnh thì sẽ có lỗi với tất cả mọi người!"
Tô Vũ cắn răng nói: "Quá sức càn rỡ, Bạch gia ta tại Đại Minh phủ còn có chút thế lực, không được, Bạch gia ta. . . thôi được rồi, lúc này mà nhúng tay, Hạ gia còn cho là chúng ta đang chế giễu."
"Bạch huynh có lòng!"
Bên cạnh lại có một người thở dài, "Lần này thật sự mất mặt quá mức rồi, không chỉ mất mặt. . . Hạ Tân Y điện hạ bị giết, đây quả thực là khinh người quá đáng! Đại Hạ phủ ta nhún nhường quá mức, nhường cho tới bây giờ thành ra không ai đem chúng ta để ở trong mắt nữa rồi!"
"Quá đáng!"
". . ."
Một đám người lòng đầy căm phẫn, bọn hắn không biết nhiều về Hạ Tân Y, nhưng đây là Hạ gia điện hạ, bị giết trên đường thì tất cả mọi người đều điên tiết, giận không kìm được.
Điều này quá khi dễ người!
Hạ gia lần này không lấy lại danh dự thì tất cả mọi người đều chịu không được ủy khuất ấy.
Hôm nay dám giết Hạ Tân Y ở cửa chính Hạ gia, ngày mai liền dám sát lục dân chúng vô tội trong thành.
Mà vào lúc này, Bạch Phong vội vã đi đến, thấy Tô Vũ đang nói chuyện với những người kia thì hơi ngẩn ra, sao ngươi lại ở đây?
Mẹ nó, không phải ngươi đi giết Hạ Tân Y sao?
Anh lo lắng Tô Vũ xảy ra vấn đề, đang yên lành lại đi xử lý Hạ Tân Y làm gì.
Giờ phút này thấy Tô Vũ không có vấn đề gì, mặt anh đen lên, cả giận mắng: "Chạy loạn cái gì! Bên ngoài nguy hiểm như vậy, ai bảo ngươi đi ra?"
"Bạch lão sư!"
"Bạch nghiên cứu viên. . ."
Tô Vũ thì tỏ vẻ bất bình nói: "Ca, mắng ta làm gì. Ta còn muốn đi tìm ngươi đây, ngươi bảo Hồng viện trưởng xuất mã đi giết tên Huyền Cửu kia đi, chém thành muôn mảnh cũng được, rất đáng hận, hắn quá đáng lắm rồi!"
"Ngươi. . ."
Bạch Phong điên cuồng thầm mắng, hiện tại để lão tử chém ngươi thành muôn mảnh trước đã.
"Bớt nói nhảm, đi theo ta tới sở nghiên cứu, hiện tại phong thành rồi, phủ quân phải tra rõ thành viên Liệp Thiên các, ngươi đừng chạy loạn lung tung nữa!"
"Biết rồi!"
Tô Vũ chào tạm biệt mấy người xung quanh, "Ta tới sở nghiên cứu, mọi người cẩn thận một chút, Liệp Thiên các đáng chết, sớm biết chúng khốn nạn như vậy thì ta tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với chúng. Không được, ta phải gài bẫy, nói có nhiệm vụ để dụ chúng ra, ca, ngươi giết hết chúng đi!"
Bạch Phong lạnh mặt!
Ta sẽ giết ngươi trước tiên!
Con mẹ nó, diễn kịch đủ chưa? Không tự coi lại xem bản thân mình là ai, ngươi nói mà không biết ngượng à?
Liệp Thiên các vừa đến đây có thể lập tức danh khí đại thịnh, dĩ nhiên cũng mang đầy xú danh, đây đều không phải là chuyện tốt do ngươi làm à?
Còn dám ở đây giở bài mèo khóc chuột!
"Đừng nói nhảm, đi thôi!"
Tô Vũ gật đầu, vẫn tỏ vẻ tức giận căm phẫn, "Ca, Liệp Thiên các thật sự không phải thứ gì tốt lành. . ."
Hắn vừa đi theo Bạch Phong về phía sở nghiên cứu vừa hùng hùng hổ hổ mắng: "Giết người ngay trên đường, còn là giết hậu duệ của vô địch, quả là quá phận! Đây là Đại Hạ phủ, đặt tại Đại Minh phủ thì không phải là càng quá phận à? Khinh người quá đáng!"
". . ."
Mặt Bạch Phong đen thui, nắm đấm siết chặt tới nỗi nổi cả gân tay.
Ngươi đủ rồi đó, ngươi tự chửi mình vui lắm sao?
Ngươi diễn kịch đủ chưa hả?
Đang êm đẹp ngươi giết Hạ Tân Y làm cái gì?
Anh vừa lo lắng, lại vừa tò mò, rốt cuộc tình huống như thế nào?
Anh tin tưởng trong đó có một ít hiểu lầm hoặc là nội tình, Tô Vũ sẽ không tự dưng lại đi giết Hạ Tân Y, nhưng anh nhận được tin tức Hạ Tân Y chính xác đã bị giết, bị đánh bạo ngay tại chỗ, vô số người đều thấy cảnh tượng này.
Đang nghĩ ngợi, phía trước có một đám người đang chạy rất nhanh, dẫn đầu là Hạ Hổ Vưu.
Lúc này Hạ Hổ Vưu mang theo rất nhiều người, đều là thủ vệ quân.
Sắc mặt cậu tái xanh, hai mắt đỏ bừng.
Thấy Bạch Phong thì cậu cũng chỉ tùy ý gật gật đầu, rất nhanh cậu đã chạy xa, sau đó chợt quát lên: "Phong tỏa Đại Hạ Văn Minh học phủ, vạn tộc học viện cùng đa thần văn học viện, phong tỏa hết cho ta! Bất luận là ai thì cũng không được ra vào!"
"Vâng!"
Một đám tướng sĩ dồn dập hét lớn.
Hạ Hổ Vưu bay lên trời, lớn tiếng thông báo: "Ta là Hạ Hổ Vưu! Hiện tại thủ vệ quân sẽ phong tỏa toàn bộ Đại Hạ Văn Minh học phủ! Trong học phủ có rất nhiều cường giả vạn tộc, ta hi vọng các ngươi đừng gây chuyện thị phi vào lúc này, dòng chính Hạ gia của ta bị giết, thúc thúc ta chết thảm, ai dám có gan quấy rối thì giết không tha!"
Hai mắt Hạ Hổ Vưu đỏ ngầu, gầm thét: "Nhanh, phong tỏa toàn bộ lối đi, cường giả vạn tộc không thể thiếu bất cứ ai, thiếu một tên thì ta diệt toàn tộc các ngươi!"
Lúc bấy giờ, không ít người vội vàng bay ra.
Bao gồm cả tiểu tiên tử của Tiên tộc, thấy trạng thái của Hạ Hổ Vưu lúc này thì nàng cũng không dám khinh thường, không dám tới gần.
Hạ gia đã giận điên lên rồi.
Hạ Hổ Vưu trong ngày thường khá dễ nói chuyện, nhưng bây giờ cậu lại lửa giận thao thiên, mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức của mấy vị Nhật Nguyệt bên người cậu.
Hạ Hổ Vưu lại quát: "Tất cả mọi người lập tức quay về phòng của mình, không cho phép rời đi! Chư vị, ta nghĩ phàm là người của Đại Hạ phủ thì đều có thể lý giải tâm tình Hạ gia giờ phút này, đợi chút nữa sẽ có thủ vệ quân tới điều tra, các ngươi không vừa lòng cũng tốt, phẫn nộ cũng được, Hạ gia nhất định phải lục soát!"
"Hạ gia ta khai phủ hơn ba trăm năm, chưa từng bạc đãi bất luận một ai, bây giờ thúc thúc ta bị người chém giết, kẻ địch nhất định đang ẩn giấu ở nội thành, có lẽ thậm chí là có nội gian mật báo. Hành tung của thúc thúc ta luôn giấu kín, không có khả năng bị đối phương một đòn giết chết! Trước đây không lâu, Huyền Cửu mới bị Hồ tổng quản kích thương ở ngoài thành, há lại nhanh chóng nắm giữ hết thảy tin tức như thế được. Phàm là kẻ có bất kỳ phát hiện gì đều có thể tới Hạ gia báo tin, Hạ gia tất có hậu báo!"
Lời này vừa nói ra, không ít người cũng âm trầm gật đầu, đúng là có lý ấy.
Hạ Hổ Vưu nhìn về phía những cường giả Đằng Không trong vạn tộc học viện cùng đa thần văn học viện, quát: "Các ngươi nhanh chóng trở về phòng, chớ phạm sai lầm! Hôm nay dám can đảm khiêu khích Hạ gia, bất luận chủng tộc gì thì cũng phải giết!"
"Thần Ma, Hạ gia ta đã giết không hề ít!"
Một tiếng thét đằng đằng sát khí dữ dội khiến những cường giả kia dồn dập ngưng trọng, cấp tốc hạ xuống.
Chuyện này liên quan tới tính mạng, khiêu khích Hạ gia không phải là lựa chọn gì tốt, nhất là ở ngay địa bàn của bọn họ.
Coi chừng sẽ bị lôi ra bêu đầu thị chúng như dê thế tội!