"Lợi hại!"
Tô Vũ còn thiếu chút đã giơ ngón tay cái lên, ta đệch, cái tên này. . . ai không rõ thì còn tưởng rằng ngươi thật sự không hay biết gì cả đấy.
Mẹ nó!
Ngươi còn biết diễn hơn cả ta, ta còn có chút xốc nổi, ngươi là tuyệt đối không xốc nổi chút nào cả!
Diễn kịch cực kỳ chân thực.
Nhìn dáng vẻ lộ gân xanh kia đi, nhìn hai con mắt sung huyết nữa, nhìn mí mắt sưng vù có lẽ vì khóc, nhìn biểu tình đằng đằng sát khí cùng ngôn ngữ dữ dằn. . . Ngươi quả là diễn viên lão làng.
Hạ Hổ Vưu giận dữ nhìn quanh một vòng, cậu cũng nhìn thấy Bạch Tuấn Sinh xa xa.
Cậu không biết Bạch Tuấn Sinh là Huyền Cửu, đồng thời cũng là Tô Vũ, thế nên nhất thời cậu hơi ngẩn ra.
Bạch Tuấn Sinh còn ở lại Đại Hạ phủ à?
Sao cậu ta còn chưa đi?
Dĩ nhiên cậu biết Bạch Phong có tâm tư không muốn Bạch gia dính vào thị phi, đã như vậy, sớm đưa tiễn đệ đệ của anh đi mới tốt, còn giữ lại làm gì?
Trong lòng cậu khẽ động, nghĩ tới điều gì đó.
Cậu biết Tô Vũ là Huyền Cửu, hiện tại khẳng định còn đang ở trong thành.
Trước đó Tô Vũ từng ngụy trang Thôi Lãng. . .
Đệch!
Hạ Hổ Vưu thầm mắng một tiếng, hai ngày trước cậu còn gặp Bạch Tuấn Sinh một lần, tên chó chết này không phải là Tô Vũ giả trang đó chứ?
Khẽ quét mắt qua chỗ khác, cậu không nhìn hắn nữa.
Nhưng trong lòng thì đang điên cuồng chửi bậy!
Tám chín phần mười rồi!
Khó trách cái tên này ra tay vừa nhanh vừa chuẩn lại tàn nhẫn, không ngờ thật sự đang đợi ở ngay cửa nhà mình.
Không để ý tới Tô Vũ nữa, cậu nhanh chóng dẫn theo thủ vệ quân khuếch tán về bốn phương tám hướng, phong tỏa toàn bộ học phủ.
Học phủ có nhiều cường giả, cũng là nơi ẩn náu rất tốt.
Nơi này không phong tỏa thì không điều tra được.
. . .
Mà lúc này.
Trong Tu Tâm các.
Vạn Thiên Thánh nhìn xuống phía dưới, ông đang tự hỏi một vấn đề, rốt cuộc là ta lợi hại hơn hay là Tô Vũ lợi hại hơn?
Ta bảo hắn đi giết Nguyên Khánh Đông, lôi kéo cường giả tới đây.
Nhiệm vụ hoàn thành, quả thật đã dẫn tới không ít.
Nhưng mà. . . Ta không có bảo ngươi tự mình soạn kịch bản tiếp theo!
Mẹ nó, ngươi đánh nát thân thể Hạ Tân Y là có ý gì?
Thật giỏi!
Đây là kế sách của Hạ mập mạp hay là Hạ tiểu mập mạp?
Lần này đại bộ phận cường giả trú tại Chư Thiên chiến trường và tiểu giới đều có thể thuận lý thành chương mà trở về, chỉ là khổ thân Hạ Tân Y, bị đánh cho bối rối, đại khái y sẽ thật sự cho rằng ai đó muốn đánh chết y, y chỉ là may mắn trốn qua một kiếp.
Thật đáng thương!
Quá thê lương!
Còn có Hồ Đức Hạo, hiện tại có phải ông ta đang có một vạn câu chửi thề ở trong lòng?
Khẳng định đối phương đang rất sợ hãi, thấp thỏm, bất đắc dĩ, bi ai, phẫn nộ. . . Huyền Cửu giết người ngay trước mặt ngươi, ngươi có phục hay không?
Vạn Thiên Thánh lắc đầu, đúng là một đám diễn viên giỏi.
Đời sau càng mạnh hơn đời trước!
Nếu nói Hạ Hổ Vưu không biết thì hiển nhiên ông không tin, thật sự không biết thì ngay khi vừa xảy ra chuyện, tiểu tử này nên rối loạn chạy đến tìm mình, tìm Hạ Hầu gia, tìm cha cậu ta hoặc là tìm tằng gia gia của cậu.
Còn có tâm tư phong tỏa học viện, đại biểu cậu không bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc.
"Lần này hay rồi, thật sự là vạn giới tụ tập!"
Vạn Thiên Thánh có chút ưu thương, biết sớm như vậy. . . Ta đã đánh chết Hạ mập mạp, có thể thoải mái hơn chút đỉnh không nhỉ?
Được rồi, việc này cũng cần thiên thời địa lợi.
Không phải đánh chết Hạ mập mạp thì vạn giới liền sẽ quy tụ về đây.
Hiện tại, Đại Hạ phủ vốn là trung điểm, lại dính đến thế lực lớn như Liệp Thiên các cho nên mới dễ dàng bị người ta chú mục.
Đám Tô Vũ và Hổ Vưu chọn thời điểm này thật đúng là vi diệu!
"Hạ mập mạp cũng nên trở lại rồi!"
Vạn Thiên Thánh nhìn thoáng qua nơi xa, một lát sau, từng đạo khí tức thông thiên truyền đến, chấn động Đại Hạ phủ.
Giọng nói của Hạ Hầu gia lạnh lùng từ xa xôi truyền về.
"Bất luận một ai cũng không được rời phủ!"
"Một ngày hung thủ giết con ta còn chưa đền tội, ngày đó sẽ không giải trừ phong cấm, các ngươi đừng ép ta, chớ thách thức ta! Cẩn thận Hạ gia đại đồ sát tứ phương!"
"Hầu gia!"
Có người sợ hãi thốt lên, mà thanh âm Hạ Hầu gia đã tan biến, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự lạnh lẽo chết chóc từ trong giọng điệu của y.
Lần này, Hạ gia thật sự muốn giết người.
. . .
Nội thành, hàng loạt Long Võ vệ và phủ quân dồn dập xuất động.
Điều tra từng nhà!
Tra hộ khẩu, tra nội tình, thẩm tra lực lượng, một lần tra xong còn có lần thứ hai, lần thứ ba.
Trong một đại viện.
Hơn mười vị cường giả Long Võ vệ tra xét một lần, rất nhanh, có kẻ thấp giọng hồi báo vài câu, cường giả Lăng Vân đột ngột quát: "Bắt hắn!"
Oanh!
Trong nháy mắt, chiến đấu bùng nổ.
Chốc lát sau, ba tên Vạn Tộc giáo đã bị chém chết ngay tại chỗ, chết không nhắm mắt, đến chết cũng phải than ủy khuất, mẹ nó, ẩn giấu nhiều năm lắm rồi, kết quả lại không chết vì sai lầm của mình, mà lại vì một tên Huyền Cửu chẳng rõ là ai.
Ủy khuất quá!
Mấy trăm năm qua Hạ gia chưa từng sưu tra toàn thành như vầy, lần này lại bởi vì một tên Huyền Cửu mà điều tra toàn bộ, rất nhiều người căn bản không kịp ẩn giấu, tốc độ của phủ quân quá nhanh!
. . .
Chiến đấu cục bộ không ngừng bùng nổ ở các nơi.
Lần đầu có thể trốn qua, lần thứ hai chưa hẳn có khả năng. Lần thứ nhất là Lăng Vân dẫn đội, lần thứ hai là Sơn Hải dẫn đội, lần thứ ba lại là Nhật Nguyệt dẫn đội, truy tra từng tầng một, trên trời dưới đất, Hạ gia cơ hồ là đào sâu ba thước để mà tra xét.
Rất đáng hận!
Lúc bấy giờ, người người ở Đại Hạ phủ đều bi phẫn muốn chết, Đại Hạ phủ ta há có thể chịu nỗi sỉ nhục này?
Dù cho Hạ gia điều tra nhiều lần gây phiền toái tới đâu thì mọi người cũng hết sức phối hợp, nhất định phải tìm ra tên Huyền Cửu kia, không giết hắn thì lòng mọi người đều bất bình!