Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1670 - Chương 1670: Hạ Thiền Phẫn Nộ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1670: Hạ Thiền Phẫn Nộ
 

Mà vào lúc này.

Trong phủ thành chủ.

Vẻ mặt Hồ tổng quản tái nhợt, ông xấu hổ cúi thấp đầu, đã nhiều năm như vậy đây là lần đầu ông thấy bất lực cùng bất đắc dĩ như thế.

"Hầu gia. . ."

Hồ tổng quản cẩn thận từng li từng tí đem một viên cầu giao cho Hạ Hầu gia, thấp giọng nói: "Ta đã kịp thời uẩn dưỡng, biển ý chí của Tân Y bị thương, thân thể nổ tung, đại khái. . . Đại khái chỉ có thể tu luyện lại từ đầu!"

Khi nói những lời này, chính ông cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào để nhìn chủ tử.

"Ta. . . Ta có lỗi với sự tín nhiệm của Hầu gia!"

Kế bên, Triệu tướng quân đang quỳ một chân dưới đất, ánh mắt sát khí nghiêm nghị, "Hầu gia, mạt tướng không có năng lực! Lần này không giết được Huyền Cửu, mạt tướng sẽ lấy cái chết tạ tội! Đại Hạ phủ ta khai phủ 351 năm, chưa bao giờ chịu sỉ nhục như thế, ta làm mất đi người của Long Võ vệ, mất đi người Đại Hạ phủ, có lỗi với tín nhiệm của Hầu gia!"

Một văn một võ, hai đại cường giả đều bi phẫn gần chết.

Bọn họ có lỗi với sự tín nhiệm của Hạ gia!

Dưới sự hộ vệ của họ, tuy rằng Hạ Tân Y chưa chết, nhưng trạng thái hiện tại. . . Y đã tu luyện nhiều năm, giờ đây thân thể nổ tung, dù có muốn trùng tu thì cũng là phiền toái lớn.

Hạ Hầu gia run run rẩy rẩy vuốt ve viên cầu, đó là biển ý chí của nhi tử.

Y cắn răng, quát: "Các ngươi ra ngoài, tự mình đi lục soát đi, ta muốn nhìn thấy thi thể Huyền Cửu!"

"Vâng!"

Hai đại cường giả mang theo phẫn nộ khôn cùng rời khỏi phủ thành chủ, tự mình tham dự điều tra.

Lần này, không chết không thôi!

Chờ họ đi rồi, Hạ Hầu gia một mặt bi ai bất đắc dĩ chửi nhỏ: "Đệt!"

Sau một khắc, y cắn răng, nhìn về một hướng, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đồ hỗn đản!"

"Dám đánh con trai ta!"

"Ra tay quá độc ác!"

"Mẹ nó, hạ thủ nhẹ một chút không được à?"

"Thân thể nổ tung, huyết nhục văng tung tóe. . . thế này cũng quá tàn nhẫn rồi."

"Đúng là không còn nhân tính!"

Hạ Hầu gia luôn miệng mắng chửi, thật sự là không có nhân tính nữa mà,

Còn nữa, biển ý chí đã thụ thương, như vậy thì cần tiêu tốn rất nhiều thiên tài địa bảo để uẩn dưỡng.

Còn có, mẹ nó, ngươi dùng một quyền liền đánh nổ Tân Y, Hạ gia ta không biết tự ái chắc?

Gia hỏa chết tiệt.

Hạ Hầu gia thăm hỏi tổ tông của hung thủ một lượt, quá đáng hận, đánh con trai của ta thành bộ dạng này, kẻ làm cha như ta đau lòng quá, đau lòng tới mức ta đều không muốn trị liệu cho nhi tử nữa!

Không bao lâu sau, ngoài phòng có âm thanh thê lương thốt lên: "Nhị gia gia, ta đã trở về!"

"Vào đi!"

"Gia gia. . ."

Bên ngoài, nương theo thanh âm khổ sở của Hạ Thiền, rất nhanh, Hạ Hổ Vưu và Hạ Thiền đã tiến đến.

Hai mắt Hạ Thiền đỏ bừng, "Gia gia, nhất định phải báo thù cho phụ thân ta! Gia gia, ngài mà tìm được Huyền Cửu, ta muốn ngàn đao bầm thây hắn, ta nghe nói hắn là tộc nhân Hỏa Đồng, gia gia, ta muốn dẫn binh lên Chư Thiên chiến trường càn quét bộ tộc này, tế điện vong hồn cha ta!"

Sát khí ngút trời!

Chưa bao giờ Hạ Thiền bi phẫn như thế, phụ thân ta đã bị giết.

Huyền Cửu, thù này không đội trời chung!

Còn về chuyện biển ý chí của cha nàng còn tồn tại thì Hồ tổng quản vẫn chưa kịp nói, sự tình phát sinh quá nhanh, quá đột ngột nên có nhiều chuyện ông chưa kịp thông báo cho Hạ Thiền.

Một bên, Hạ Hổ Vưu cũng gật gật đầu.

Hạ Hầu gia nhìn thoáng qua Hạ Hổ Vưu, lại nhìn về phía Hạ Thiền, gật đầu nói: "Thiền nhi, ngươi đi bế quan đi, lập tức đột phá đến Đằng Không, đừng kéo dài nữa! Lần này Hạ gia ta sẽ không bỏ qua dễ dàng, chờ ngươi đột phá Đằng Không liền có thể báo thù!"

Hạ Hầu gia cũng nghiến răng nghiến lợi, "Hóa đau thương thành sức mạnh, con cháu Hạ gia ta không phải dựa vào ngoan thoại để dừng chân vạn giới, mà là thực lực! Ngươi không có thực lực, phụ thân ngươi chỉ có thể bị người ta đánh chết trên đường, phụ thân ngươi không có thực lực mới bị người đánh chết mà không có cách nào phản kích! Hạ gia ta còn chưa xuất hiện vô địch, ngươi phải nhớ kỹ hết thảy sự tình ngày hôm nay, báo thù rửa hận, đừng chỉ biết rơi lệ mà không biết vực dậy chính mình!"

Hạ Thiền nghe xong, hai mắt đỏ ửng, mạnh mẽ quẹt nước mắt đang rơi, hung hăng gật đầu!

Con cháu Hạ gia có thù tất báo, ta muốn trở thành vô địch, sát lục, trả thù, Liệp Thiên các kia có thực lực mạnh mẽ, hiện tại Hạ gia chưa hẳn có thể đối địch!

Không nói gì thêm, Hạ Thiền mang theo phẫn nộ cùng bi thương, động lực cùng lòng căm hờn vô tận mà nhanh chóng rời đi, nàng muốn bế quan đột phá Đằng Không!

. . .

Hạ Thiền vừa đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Hạ Hầu gia nhìn cháu trai đầy vẻ thương tâm, nửa ngày sau mới lớn tiếng mắng: "Đệt, đó là thân thúc của ngươi, ngươi nỡ ra tay ác độc thế?"

Hạ Hổ Vưu ngẩng đầu, thuận miệng đính chính: "Đường thúc!"

Đường thúc chứ không phải thân thúc.

Hạ Hầu gia trợn trắng mắt, "Đánh ác như vậy làm gì, đả thương là được rồi, sao ngươi lại khiến nó thành dạng này, thế này thì cũng quá thảm rồi, ta là kẻ làm cha, nhìn mà cũng sắp rơi lệ!"

"Thân thể nổ thì có thể sửa."

Hạ Hổ Vưu bất đắc dĩ nói: "Huống chi không phải ta đánh, là tên kia đánh mà, ta cũng không nghĩ tới tên kia tàn nhẫn như vậy, một quyền liền đánh nổ tan tành."

Hạ Hầu gia trừng mắt liếc cậu một cái, nửa ngày sau mới nói: "Ngươi nhất định phải bán thúc ngươi ra ngoài làm gì? Với thiên phú, thực lực, đầu óc của y, đưa ra thì cũng chỉ là phế vật, còn không bằng để y theo Hạ gia chiến đến cùng!"

Hạ Hổ Vưu suy nghĩ một chút bèn giải thích: "Quá yếu, thúc thúc gia nhập vào cũng đâu ích gì, tốt nhất thúc thúc nên lùi về sau ở ẩn, còn có thể tranh thủ sinh con, tốt nhất là sinh thêm vài đứa làm lớn mạnh huyết mạch Hạ gia."

Hạ Hầu gia nghe vậy thì suy nghĩ một chút, gật gật đầu, cũng rất có lý.

Bình Luận (0)
Comment