Hạ Hầu gia không để ý tới viên cầu chứa biển ý chí của nhi tử nữa, mà nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, đoạn nói: "Tên kia ra tay ác như vậy, không phải hắn có hàng loạt thiên địa huyền quang cùng Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch sao? Hay là bắt hắn đền bù tổn thất chút ít đi, đánh thế này thì cũng vả mặt chúng ta quá rồi. . ."
Hạ Hổ Vưu bó tay, "Ngài nghĩ gì thế, hắn còn muốn đòi phí làm nhiệm vụ kia kìa."
"Cút mọe hắn đi!"
Hạ Hầu gia mắng một tiếng, rất nhanh lại nói: "Lần này không giết hắn, thể diện Hạ gia sẽ mất sạch! Nội thành ráng giết nhiều Vạn Tộc giáo một chút, không được thì để Long Võ vệ ra ngoài dẹp yên mười mấy cứ điểm, giết cho đầu lăn lông lốc. Lấp kín vạn tộc hố cho ta! Còn nữa, thừa dịp này điều tra hết thảy cường giả vạn tộc trong học phủ, ai không nghe lời thì thủ tiêu toàn bộ!"
"Vâng!"
"Còn nữa. . ."
Hạ Hầu gia lại dặn dò: "Ngươi đi tìm hắn, đổi Thiên Nguyên khí về cho ta, càng nhiều càng tốt! Tên kia nhiều Thiên Nguyên khí đến dọa người, lúc hắn ở Tinh Hồng cổ thành đã điên cuồng bán ra, tên cường giả bí ẩn không phải là hắn thì mới là lạ! Ngươi ráng lấy nhiều về một chút, càng nhiều càng tốt!"
"Khẳng định hắn sẽ không cho miễn phí. Nhị gia gia, chúng ta làm gì có tiền."
"Nói nhảm, làm sao lại không có tiền?"
Hạ Hầu gia tức giận mắng: "Có tiền, đương nhiên chúng ta có tiền. Đại Hạ phủ có rất nhiều tài sản, giá trị của Hạ thị thương hội phải tới vài tỷ điểm công huân, bán cho hắn ba thành cổ phần cũng phải trị giá 10 triệu điểm, làm sao lại không có tiền hả?"
". . ."
Nhị gia gia, ngài đây là muốn tay không bắt sói sao?
Hạ Hổ Vưu bó tay rồi!
Hạ Hầu gia ho nhẹ một tiếng, "Không có việc gì, bán cho hắn đi! Không được thì bán cái khác, Hạ gia ta có tiền, không được nữa thì bán hết bí cảnh trong học phủ, cứ bán cho hắn, chờ qua mấy tháng có thể tới thu khoản, đánh giấy nhắn tin cho hắn, đóng dấu chồng theo lệnh Đại Hạ vương!"
". . ."
Hạ Hổ Vưu trợn trắng mắt, không để ý tới y mà là nhìn viên cầu, đánh trống lảng sang chuyện khác: "Cái kia. . . Tình hình của thúc thúc. . ."
"Tạm thời không khôi phục, mang một người sống sờ sờ rời đi nào có dễ bằng mang một biển ý chí rời đi!"
Hạ Hầu gia hỏi ý kiến cậu, "Ngươi nói xem nên an bài thúc ngươi tới đâu thì ổn?"
Hạ Hổ Vưu suy nghĩ, chần chờ nói: "Tiểu giới thì sao?"
"Ở đó không an toàn!"
Hạ Hầu gia lắc đầu, trầm mặc một hồi, y bèn mở miệng: "Thật không được thì liền an bài đến cổ thành, làm cư dân là được rồi."
"Cái này. . ."
Hạ Hổ Vưu phản bác: "Hay là thôi đi, không phải người nào cũng có thể an ổn giống cái tên kia, thúc thúc khẳng định là không được, chi bằng… an bài đến Đại Minh phủ đi, tình hình bên kia ổn hơn chúng ta."
"Cũng được!"
Hạ Hầu gia gật đầu, "Thế thì cứ an bài như vậy trước đi, aiiiz!"
Thở dài một tiếng, y lại phân phó: "Lần này ta đã triệu hồi hết người về, cho nên không thể để Huyền Cửu chết nhanh quá được. Hắn mà chết rồi thì chúng ta không dễ tiếp tục để người ở lại Đại Hạ phủ, mất mặt thì cứ mất mặt đi, trước tiên hãy dây dưa mấy tháng rồi lại nói. Mặt khác, bảo tên kia cung cấp một vài tư liệu về thành viên Liệp Thiên các cho ta, tốt nhất là kẻ có vị trí, không giết hắn thì cũng phải giết chúng, uy hiếp bốn phương một phen!"
"Có thể hắn sẽ đòi tiền. . ."
Hạ Hổ Vưu nói thầm một tiếng, Hạ Hầu gia cả giận mắng: "Tiền tiền tiền, cái tên này giàu như vậy, suốt ngày lại chỉ biết tiền? Có tin ta bán luôn hắn, nói hắn là Huyền Cửu không?”
". . ."
Hạ Hổ Vưu không phản bác được, ngài đúng là dám nói!
"Được thôi, ta sẽ nói chuyện với hắn!"
Dứt lời, cậu hơi chần chờ giây lát rồi hỏi: "Nhị gia gia, ngài nói xem làm sao hắn tiến bộ nhanh như vậy được? Một quyền đấm chết thúc. . . Khụ khụ, đánh tàn phế thúc thúc, rốt cuộc hắn có di tích thật không?"
"Tự ngươi hỏi đi, sao ta biết được!"
"Được rồi!"
Hạ Hổ Vưu gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Nói đi nói lại, cái tên này thật là biết cách gây sự, ta chỉ bảo hắn ám sát, hắn thì hay rồi, cứ thế lộ liễu giết, lại còn là giết ngay trên đường phố, ngẫm lại mới thấy hắn thật quá phận, thúc thúc thảm ghê!"
Hạ Hầu gia trừng mắt liếc cậu một cái, ngươi cũng biết thúc ngươi thảm lắm à?
Ta còn tưởng rằng ngươi không biết gì kìa!
Tội nghiệp con của ta, y sờ sờ viên cầu lần nữa, thật thảm, trai tráng thân cao mét tám lại bị đánh thành một viên cầu, về sau hãy tu luyện thật tốt, nhớ kỹ thảm trạng ngày hôm nay, tuyệt đối đừng cảm thấy trong nhà lợi hại thì sẽ không ai dám đánh ngươi nữa.
. . .
Hạ gia đang đồng tình Hạ Tân Y.
Mà bên trong trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.
Tô Vũ vô tội giải thích: "Không liên quan gì tới ta, là Hạ gia bảo ta làm, chính là Hạ Hổ Vưu đấy, ta nào biết được cậu ta ác như vậy, ta chỉ là sát thủ không có tình cảm thôi!"
". . ."
Hồng Đàm cùng Bạch Phong đều trừng mắt liếc hắn, Hồng Đàm không nhịn được liền dạy dỗ: "Ngươi không sợ Hạ Hổ Vưu làm thế là bởi vì muốn soán vị à? Thế mà người còn dám nhận nhiệm vụ này?"
"Nếu Hạ Hổ Vưu tự ý quyết định mà Hạ gia không biết, ngươi cảm thấy Hạ Hầu gia và Đại Hạ vương sẽ tin tưởng ngươi hay là tin tưởng cháu trai, chắt trai nhà họ?"
Hồng Đàm bất đắc dĩ nói tiếp: "Ngươi quá dễ dàng tin tưởng người khác, nhiệm vụ này sao có thể tùy tiện tiếp nhận? Một khi Hạ Hổ Vưu lừa ngươi, ngươi liền xong đời!"
Tô Vũ nhún nhún vai: "Nói thật, ta và Hạ Hổ Vưu có giao tình sâu đậm, dù là trả nhân tình mà cậu ta bán đứng ta. . . Ta cũng đâu phải loại dễ trêu, huống chi, trong học phủ ta còn có vị đại lão kia bảo bọc, hẳn sẽ bảo bọc nhỉ?"
Tô Vũ thăm dò thử hỏi, thôi được rồi, không ai thèm trả lời cả, không biết vị kia có đang rình coi bọn hắn không nữa.
Hồng Đàm không nói gì thêm, suy nghĩ một chút bèn bảo: "Chẳng qua là muốn ngươi chú ý nhiều thêm chút, Hạ Hổ Vưu chưa chắc đã lừa gạt ngươi, Hạ Hầu gia cũng quay về rồi, hiện tại không thấy bọn họ tới tìm ngươi, xem ra là không có vấn đề gì, thế nhưng tiểu tử ngươi ấy, chính mình nhất định phải nhớ kĩ, sau này cẩn thận hơn, nghe chưa?"
Hồng Đàm vẫn dạy dỗ vài câu.
Tô Vũ rất dễ tin tưởng một số người, dù sao hắn còn trẻ, hơn nữa còn rất nghĩa khí, Hạ Hổ Vưu bảo hắn đi giết Hạ Tân Y, thế mà hắn thật sự chạy đi làm, Hồng Đàm nghe mà giật nảy mình.
Nếu không cẩn thận đánh chết người ta thì ngươi bàn giao thế nào?
Hạ Hổ Vưu bảo ngươi chừa lại chút biển ý chí, ngươi liền bảo đảm ngươi nhất định có khả năng đánh thành dạng này à?
Ngộ nhỡ có vấn đề thì sao?
Đánh chết, lỡ đâu Hạ Hầu gia điên lên, từ bỏ kế hoạch trước đó thì sao?
Nhiệm vụ này thật sự là tốn công mà không có kết quả!
Chúng ta kêu ngươi gây sự, không phải kêu ngươi làm ra loại đại sự này.
Bạch Phong cũng hùa vào mắng: "Ngươi không thể yên tĩnh một tí được à? Còn nữa, trước đó chạy đi phục sát Nguyên Khánh Đông lại là chuyện gì?"
"Đó là vì Vạn phủ trưởng bảo ta làm!"
". . ."
Hai người cạn lời, không ngờ bọn họ đều coi ngươi thành công cụ mà nhờ vả.
Hồng Đàm tức giận mắng: "Đừng có nghe họ nữa, họ đang lợi dụng ngươi thôi!"
Nói thật thì tên này đúng là rất tiện dùng!
Ngay cả ta cũng muốn dùng luôn rồi!
Ai bảo kêu hắn làm gì hắn cũng hoàn thành, ngẫm lại cũng thấy tức, ngươi rảnh rỗi như thế, sao ngươi không giúp sư tổ làm chút chuyện đi?
Hai người cũng rất bất đắc dĩ, Tô Vũ vội nói: "Sư phụ, sư tổ, ta có việc rồi, Liệp Thiên các đang tìm ta họp, Chấp pháp trưởng lão muốn nói chuyện với ta, không chừng còn có bộ trưởng Các chủ Lâu chủ muốn tham dự vào, ta đi họp đã, hai vị cứ trò chuyện trước nhé."
Hắn phủi mông một cái, lập tức bỏ chạy.
Bạch Phong cùng Hồng Đàm liếc nhìn nhau, Bạch Phong bất đắc dĩ, nói: "Ta đi bế quan đây, thiếu chút nữa là đột phá Lăng Vân, sắp rồi, thế mà lại bị tiểu tử này cắt ngang!"
Anh thật sự không biết nên nói gì.
Anh biết tin Huyền Cửu giết Hạ Tân Y nên mới hốt hoảng xuất quan, không ngờ cái tên này lại bình yên vô sự.
Sớm biết thế thì đã không xuất quan!
Nhìn tiểu tử này xem, hắn đang nói tiếng người sao?
Hắn đi họp!
Không chừng còn có vô địch tham dự.
Hừ!
Đồ đệ đều đi họp cùng vô địch, chính mình thì còn đang nỗ lực vì đột phá Lăng Vân.
Tiểu hào của đồ đệ đã dương danh vạn giới, đại hào thì trước đó đã dương danh vạn giới, trước đó nữa thì mở tiểu hào Thôi Lãng cũng được vạn giới biết đến. . .
Người ta có ba danh hào đều là người quen của vạn giới, trong khi đại hào của ta còn chưa ra khỏi Đại Hạ phủ. Mọe!
Bạch Phong bất đắc dĩ, Hồng Đàm cũng thế.
Thôi được rồi, tiếp tục bế quan.
Mặc kệ!
Không có cách nào quản nổi!