Cùng lúc này.
Biên cảnh Nhân tộc, Đông Liệt cốc.
Một đám vô địch đều đờ đẫn, sắp sửa hóa đá.
Những người khác còn đỡ hơn một chút, Đại Hạ vương thì đang tự hỏi một vấn đề, con ta nói cho ta biết kẻ đánh nổ tiểu tôn tử nhà ta chính là Huyền Cửu, mà Huyền Cửu cũng là Tô Vũ. . .
Vậy xin hỏi, kẻ trước đó nổi giận dẫn đến chư thiên chấn động là ai?
Đừng nói với ta, Tô Vũ không ở đây mà 36 tôn tượng đá thượng cổ vẫn ra tay vì hắn nhé?
Cái này. . . mẹ nó, mặt mũi của tiểu tử kia có phải quá lớn rồi không?
Hay là thằng nhốc nhà mình bị lừa, thực chất Huyền Cửu không phải là Tô Vũ!
Đại Hạ vương hoài nghi!
Rất có khả năng!
Sắc mặt ông ngưng trọng, chuyện này muốn giả mạo cũng không phải là không được, Tiểu Nhị lại không tận mắt thấy Huyền Cửu, vì sao tên kia lại không thể giả mạo Tô Vũ chứ?
Có lẽ Huyền Cửu là giả!
Hắn không phải Tô Vũ, thế nhưng hắn cố ý giả thành Tô Vũ để lừa dối Hạ gia ta!
Đúng, khẳng định là như thế!
Đại Hạ vương biết rõ chuyện này mà còn nghĩ như vậy, cũng bắt đầu hoài nghi thân phận của Huyền Cửu, đừng nói những kẻ không biết rõ tình hình. Đừng đùa chứ, Huyền Cửu làm sao có thể là Tô Vũ được.
Mà Đại Tần vương thì cảm khái: "Tô Vũ. . . Nhân tộc Tô Vũ. . . Aiz!"
Mặt mũi này, khí phách này.
Thật sự là chúa tể một phương!
Hôm nay tin tức này vừa lan ra thì còn ai ngu xuẩn lại dám đến khiêu khích Tô Vũ?
Điên rồi đi!
Một lát sau, Đại Tần vương tựa tiếu phi tiếu nói: "Liệp Thiên các bên kia gửi tin đến, hi vọng chúng ta có thể nói rõ với Tô Vũ rằng phụ thân hắn không hề bị bắt, đây chỉ là hiểu lầm. Liệp Thiên các có ý muốn bồi thường tổn thất, hi vọng Tô Vũ đừng truy cứu, nhấn mạnh lại là phụ thân hắn thật sự không nằm trong tay chúng!"
Một đám vô địch đờ đẫn.
Liệp Thiên các thế mà lại cúi đầu nhận sợ sao?
Có vô địch ngoài ý muốn nói: "Bọn chúng. . . sợ rồi à?"
Đại Tần vương bất đắc dĩ đáp: "Liệp Thiên các không sợ tất cả mọi người, không sợ Thần Ma, không sợ chúng ta, thế nhưng. . . Rõ ràng, bọn chúng sợ những thượng cổ tượng đá kia, bởi vì đám tượng đá ấy có thể định vị chúng!"
Mọi người đã hiểu rõ!
Có điều nghĩ tới đây, mọi người đồng loạt biến sắc.
Đúng vậy, đám tượng đá này có thể định vị Liệp Thiên các, khó trách Liệp Thiên các không chút chần chờ, lập tức gửi tin cầu hòa.
Bọn chúng mạnh mẽ bởi vì thần bí, mạnh mẽ vì có thể che giấu.
Hiện tại thì hay rồi, tượng đá có khả năng định vị bọn hắn, nếu lại thêm một quyền nữa thì có lẽ chúng liền xong đời!
Dưới tình huống như vậy có thể không nhận sợ sao?
Đổi thành ta thì ta cũng sợ!
Một đám người đều hai mặt nhìn nhau, Liệp Thiên các tung hoành Chư Thiên chiến trường vô số năm qua, lần này thế mà chủ động cầu hòa trước một tên Lăng Vân, còn nguyện xử lý người phụ trách, bồi thường tổn thất, mẹ nó, đúng là quá khó tin!
Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đâu chỉ Nhân tộc, vạn tộc đều cảm thấy khó lòng mà tin nổi, không một ai dám tin.
. . .
Mà ở trong Nhân cảnh.
Khi nhận được tin tức này, Đại Minh vương cùng Chu Thiên Đạo cũng muốn rớt cằm.
Hai cha con nhìn nhau.
Rất lâu sau, Đại Minh vương mới lẩm bẩm: "Huyền Cửu là giả, hắn không phải Tô Vũ!"
". . ."
Chu Thiên Đạo nhìn cha mình, Đại Minh vương cũng nhìn ông.
Có phải là thế không?
Tô Vũ đang ở Chư Thiên chiến trường mà!
Không những thế, hắn còn ở bên kia tiêu dao tự tại, bá đạo khôn cùng, chân chính trên ý nghĩa trở thành chúa tể một phương.
Thần Ma cường tộc đều chưa hẳn dám đi trêu chọc hắn, làm sao có thể về Nhân cảnh được?
Cho nên. . . bọn họ bị lừa rồi?
Sắc mặt hai cha con cực kỳ nghiêm túc, hóa ra chúng ta đã bị lừa, Huyền Cửu kia là Huyền Cửu thật chứ không phải do Tô Vũ ngụy trang.
Thật đáng sợ!
Hai ta đều bị lừa, chuyện này cũng thật là khó tin!
. . .
Cùng một thời gian đó.
Vạn Thiên Thánh im lặng, ông là người biết tường tận mọi chuyện, bằng không hiện tại ông sẽ tóm lấy Tô Vũ nghiên cứu xem rốt cuộc hắn có phải là Tô Vũ thật không.
Mặt mũi này. . .
Nói lại thì thượng cổ tượng đá có phải quá nể tình rồi không?
Cho mặt mũi lớn đến mức Vạn Thiên Thánh đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
Mà Tô Vũ thì không nghĩ nhiều như vậy, cũng không có tâm tư suy nghĩ, bởi vì hắn phát hiện lúc này thân thể hắn lại sôi trào tử khí, hại hắn không thể không lập tức ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu hóa giải tử khí.
Tô Vũ còn đang thầm mắng Tinh Hồng đây.
Hắn còn chưa thu được tin tức ở Chư Thiên, hắn chỉ biết mình chẳng qua tới nhờ lão đại tượng đá giúp hắn giải quyết chút phiền toái nhỏ, vì sao bỗng nhiên bùng nổ nhiều tử khí như vậy làm gì?
Một đổi một à?
Có phải tượng đá lại muốn ra ngoài hay không?
Thật vô sỉ, ta kêu ngươi giúp một tí việc, ngươi lại đẩy một đống tử khí sang cho ta gánh, đừng nói ngươi lại ra khỏi thành đấy nhé?
Tô Vũ thầm mắng luôn miệng.
Vạn Thiên Thánh nhìn thoáng qua Tô Vũ đang tập trung mài mòn tử khí, sắc mặt ông phải gọi là cực kỳ phức tạp.
Đúng là ngươi sống tốt ghê.
Tốt hơn ta nhiều lắm!
Mẹ nó, nếu mà ta có 36 tôn thượng cổ tượng đá bảo hộ, ta sẽ chẳng thèm trở về Nhân cảnh đâu!
Vạn Thiên Thánh thổn thức, không nói gì, lòng ông chỉ thầm cảm khái. . .
Nhìn Tô Vũ hóa giải tử khí, ông thở dài một tiếng, giương tay vồ một cái, bắt lấy Cục lông nhỏ trong đầu Tô Vũ vào tay.
Cục lông nhỏ trừng to mắt nhìn ông, Vạn Thiên Thánh cũng nhìn chằm chằm Cục lông nhỏ.
Một lát sau, ông cười cười, nói khẽ: "Huyết Mạch Chi Lực thật nồng đậm, bộ tộc này của ngươi nếu thành vô địch thì đúng là khắc tinh của vô địch."
Cục lông nhỏ run lẩy bẩy.
Đây là muốn bóp chết bản Cục lông à?
Ở cùng Tô Vũ lâu như vậy, nó đã biết cái gì gọi là chém tận giết tuyệt, cái gì gọi là diệt trừ hậu hoạn.
Vạn Thiên Thánh lại cười nói: "Tu luyện thật tốt đi. Phệ Thần tộc, đa thần văn. . . Thượng cổ có văn hiến ghi chép, các ngươi vốn là đối tượng hợp tác tốt nhất!"
Dứt lời, ông nhét Cục lông nhỏ trở về.
Cục lông nhỏ run lẩy bẩy, thật đáng sợ, nó phải mau đi liếm liếm thần văn an ủi bản thân một chút thôi.
Lão già đáng ghét, hại ta sợ muốn chết.
Vừa mắng, nó vừa ở trong biển ý chí của Tô Vũ bắt đầu nhiệt tình mà liếm láp.