Đại Minh phủ.
Chu Thiên Đạo nhìn thoáng qua tin tức Tô Vũ vừa gửi tới, ánh mắt dị dạng, ta còn tưởng rằng là dùng di tích thật, kết quả chỉ là giả, chẳng lẽ Tô Vũ không có di tích của chính mình?
Được rồi, đó giờ ông cũng tưởng hắn có thật.
"Không gian không đủ vững chắc. . ."
Hạ gia không trao đổi với ông, Chu Thiên Đạo cũng không thèm để ý, nếu không phải vì Tô Vũ, Hạ gia sẽ không nói cho ông bất cứ điều gì, có lẽ vẫn đang hoài nghi Đại Minh vương là phản đồ, khả năng này còn rất lớn.
Hiện tại, Tô Vũ tín nhiệm ông mới kể cho ông nghe, Chu Thiên Đạo cũng có chút vui mừng.
Bất quá. . . muốn tăng độ vững chắc của không gian lên tới mức có thể duy trì vô địch chứng đạo, nếu mà đơn giản như vậy thì ai ai cũng có thể tạo ra di tích rồi, độ khó của việc này rất lớn.
Dùng giả loạn thật không hề đơn giản.
Suy nghĩ một hồi, Chu Thiên Đạo mới trả lời: "Muốn tăng cường độ vững chắc lên cũng không phải không được, nhưng cần hao phí cái giá không nhỏ! Ta cho ngươi mấy phương án, thứ nhất, dung nhập hàng loạt thiên địa huyền quang, thứ này vốn dùng để vững chắc thân thể, cường hóa thân thể, tự nhiên thiên địa dựng dục cũng có tác dụng cường hóa không gian."
"Thứ hai, phá toái hàng loạt thần văn, thần văn phá toái cũng có tác dụng làm vững chắc không gian."
"Thứ ba, cần một kiện hoặc là nhiều kiện Thiên binh dung nhập trong đó, cách này cũng có thể."
"Thú tư, cách vững chắc nhất vẫn là dùng vật gánh chịu. Thứ này ngàn vàng khó cầu, vốn nó còn có thể tiếp nhận thời không trường hà cọ rửa, ngươi biết vật gánh chịu không?"
"Thứ năm, dùng vô số Thiên Nguyên khí, Thiên Nguyên khí cũng có công dụng làm vững chắc không gian."
"Thứ sáu, trận pháp, trận pháp cường đại!"
". . ."
Chu Thiên Đạo liên tiếp nói ra nhiều loại phương án, Tô Vũ hơi động tâm, hắn hỏi: "Phủ chủ, vật gánh chịu có khả năng cường hóa không gian sao?"
"Nói nhảm, vật kia ngay cả lực lượng vô địch đều có thể gánh chịu thì dĩ nhiên có khả năng gánh chịu một cái tiểu không gian, kiên cố hơn thần văn nhiều! Tam thế thân hợp nhất không phải chí bảo thì vô phương gánh chịu, đạo lý này mà cũng không hiểu à?"
Chu Thiên Đạo nói xong, lại tiếp tục: "Bất quá thứ này cực kỳ hiếm có! Thiên địa chí bảo chỉ có chừng đó, đại bộ phận đều bị những vô địch cùng Nhật Nguyệt cửu trọng đỉnh phong chuẩn vô địch cầm đi hết rồi, ở Đại Hạ phủ ta thấy chưa chắc đã có, có thì cũng phải cung cấp cho Hạ Long Võ."
"Đừng hỏi ta, Đại Minh phủ cũng không có đâu, ở Đại Minh phủ dù giờ có người muốn chứng đạo thì cũng không có cách nào đạt được."
Ông đang nói tới Ngưu Bách Đạo, lão Ngưu còn thiếu một kiện đây.
Lão Ngưu chỉ có một kiện để dung hợp một thế thân, còn thiếu một thế thân, cái này phải cần vật gánh chịu mạnh mẽ mới được.
Bây giờ lão Ngưu vẫn chưa trở lại, chính là vì đang đi tìm bảo vật tại Chư Thiên chiến trường đây.
Về phần Nhân cảnh. . . Hiện tại rất khó tìm được, dù sao mấy trăm năm trước đã chứng đạo quá nhiều vô địch Nhân tộc.
"Trong di tích bình thường đều có vật gánh chịu, đây cũng là nguyên nhân di tích mạnh mẽ, không có vật gánh chịu vậy thì không phải là di tích vô địch. . ."
Tô Vũ đã hiểu!
Hắn có chút xót ruột, ta chỉ có duy nhất hai kiện, chẳng lẽ cũng phải nện vào?
Ngẫm lại thì đây kế hoạch của Hạ gia, ta làm gì mà phải chảy máu nhiều như vậy?
Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, di tích giả bị người ta đoạt, thế thì không phải là ta sẽ thua thiệt đến thổ huyết à?
Làm giả, Tô Vũ cũng coi như đã dốc hết vốn liếng.
Nếu đây là kế hoạch của mình, hắn sẽ chịu bỏ vốn gốc chế tạo, nhưng mấu chốt đây không phải kế hoạch của hắn.
Bất đắc dĩ, Tô Vũ đưa tin hỏi: "Phủ chủ, trực tiếp ném vật gánh chịu vào là được rồi sao?"
"Dĩ nhiên không phải, muốn cường hóa không gian trong nháy mắt thì rất khó, nếu chịu bỏ ra được thì trực tiếp nghĩ biện pháp phá toái một kiện vật gánh chịu để dung nhập vào đó, giống bí cảnh dung hợp thần văn, nhiều tiền thì cho thẳng vào hai kiện, như thế thì sẽ vô cùng chân thật!"
Chu Thiên Đạo trêu ghẹo: "Ngươi có tiền thì ngươi có thể thử xem, hai kiện là cho người chứng đạo dùng, cường hóa không gian thì chỉ cần một kiện, tổng cộng ba kiện là đủ rồi, vô địch thấy được đều sẽ không hoài nghi. Đồ đần mới lấy ba kiện vật gánh chịu ra đùa, thứ đồ chơi này, nếu Nhân tộc có được hẳn sẽ thật sự thêm ra một vị vô địch, hiện tại không ít Nhật Nguyệt cửu trọng chỉ thiếu cái này liền có thể chứng đạo. . ."
Như vậy ư?
Tô Vũ hiểu rõ!
Đã hiểu!
Giấu diếm được vô địch thì phải dốc hết vốn liếng, nói như vậy có ba kiện vật gánh chịu thì ai cũng sẽ không hoài nghi.
Một kiện phá toái làm tăng lên cường độ không gian, hai kiện giấu ở trong di tích xem như cho người thừa kế phúc lợi, lại thêm các đồ vật khác, di tích giả kỳ thật hoàn toàn có thể coi thành thật.
Thiên Nguyên khí dùng để đúc thân.
Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch để cường hóa khiếu huyệt.
Vật gánh chịu để chứng đạo vô địch.
Đúng, tốt nhất còn thêm một vài bảo vật Lăng Vân cửu biến, như vậy nếu một người lấy được di tích này lại thêm công pháp, thiên phú mạnh mẽ thì có lẽ sẽ thật sự có thể chứng đạo vô địch.
Vậy liền coi là di tích vô địch thật sự rồi?
"Nhưng ta chỉ có hai kiện chí bảo gánh chịu. . ."
Tô Vũ thầm nghĩ, một cái là long châu, một cái là thiên kim huyền thiết.
Rất nhanh, hắn nghĩ tới long giác bảo hạp, trong này liệu có một kiện không nhỉ?
Nếu có thì hắn sẽ có đủ ba kiện.
Thiên Nghệ giáo chủ coi trọng thứ đó như vậy, có lẽ chính là vì chuẩn bị cho bản thân chứng đạo.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ cấp tốc bay về hướng Đại Hạ phủ, hắn phải đi tìm Hạ gia. . . Được rồi, tìm Vạn Thiên Thánh đi, tìm ông ấy làm giả đi. Hạ gia không chuyên nghiệp gì hết, Tô Vũ cảm thấy hợp tác với bọn họ quá nguy hiểm.
Một đám hàng dỏm, làm giả không có vốn liếng thì lừa gạt nổi người nào?
Bỏ vốn ra được thì mới có lời.
Làm giả thành công, sau đó thu hồi, kỳ thật tổn thất không lớn, chính là cho mọi người nhìn một chút.
Đến tiếp sau nữa nếu không thu lại được. . . Vậy thì sẽ thật sự thổ huyết!
Đồ kiếm được tại Chư Thiên chiến trường lần này, Tô Vũ đều chuẩn bị đầu tư vào, nếu thành công, có lẽ hắn sẽ kiếm một món hời, làm chết một tên vô địch, thi thể vô địch đáng tiền không?
Vô địch có Thiên binh chứ?
Hình như tên phản đồ kia có rất nhiều thần văn Nhật Nguyệt thì phải.
Cầu phú quý trong hung hiểm!
Tô Vũ thầm nghĩ, kỳ thật. . . Hắn đã sẵn sàng cho việc mất cả chì lẫn chài, chẳng qua là hắn hi vọng kế hoạch sẽ càng hoàn thiện, hoàn mỹ hơn một chút.
Hạ gia có lẽ không bỏ ra nổi những vật này, rơi vào đường cùng mới lựa chọn làm ra một cái di tích không quá chân thực, quá giả!
Nhưng lúc này đây họ đang đánh cược vận mệnh!
Họ cũng không phải nhà cái!
Tô Vũ có thể thông cảm, nhưng không thể hùa theo chấp nhận.
Nếu phải đánh cược, có thật nhiều người mà Tô Vũ không bỏ xuống được, Hồng Đàm hay Bạch Phong đều thế, Tô Vũ không hy vọng bởi vì một lỗ thủng nho nhỏ trong kế hoạch của Hạ gia mà dẫn đến mọi người xảy ra chuyện.
Tiền tài mất rồi thì lại đi lừa gạt, đi cướp là được.
Nhưng mạng của Hồng Đàm hay Bạch Phong thì không thể.