Tu Tâm các.
Khi Tô Vũ lấy ra hàng loạt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, hai kiện chí bảo gánh chịu cùng với hơn ngàn phần Thiên Nguyên khí, ngoài ra còn có một số bảo vật trân quý như Ma Thần quả, Long Huyết quả... Hai mắt Vạn Thiên Thánh đều đỏ bừng.
"Tô Vũ. . . Hay là đừng làm giả nữa, những vật này đủ cho một người bình thường tu luyện tới vô địch mà chẳng cần đi tìm thêm tư nguyên, hay là thôi đi?"
Vạn Thiên Thánh thật sự líu lưỡi!
Ngươi cũng quá đại khí, quá hào phóng, quá giàu rồi!
Ngươi bây giờ để những vật này ở đây, thật sự không sợ ta cướp à?
Ta không tốt lắm đâu, ta muốn cướp của đó.
Nói thật, chỉ riêng những vật này đã đủ cho thiên tài thông thường một đường tu luyện tới vô địch, điều kiện tiên quyết là ngươi có thiên phú cùng tư cách, bằng không dẫu có đổ nhiều bảo vật hơn nữa thì cũng vô dụng.
Tiểu tử Tô Vũ thật lắm tiền.
Chỉ tính riêng hai kiện chí bảo gánh chịu thì ngay cả ông cũng thèm muốn.
Thứ này, bên ngoài đều là thiên kim khó cầu.
Một kiện cũng rất khó kiếm được.
Ông thầm phán đoán một thoáng, đại khái là lần trước những vô địch tới cổ thành rồi bị tượng đá đánh bạo tam thế thân, có lẽ Tô Vũ đã lén đi nhặt, tiểu tử này cũng thật to gan.
Rất nhanh, Tô Vũ lại lấy ra một cái hộp, "Trong này khả năng là còn một kiện chí bảo. Thiên Nghệ giáo chủ rất xem trọng, ta cảm thấy tám chín phần mười là vật gánh chịu. Phá toái long châu rồi dung nhập không gian, nếu trong này có một kiện thì hai kiện làm sẽ để lại làm bảo vật kế thừa. . . từ đó sẽ không bị ai hoài nghi nữa."
Vạn Thiên Thánh âm thầm chửi bậy, hoài nghi?
Ta hoài nghi ngươi là kẻ ngu thì có!
Mọi người chắc chắn sẽ không hoài nghi, thời gian Đại Hạ phủ lập phủ rất ngắn, tiêu hao cũng lớn, bao gồm cả Diệp Bá Thiên và ông kỳ thật đều từng dùng qua vật gánh chịu, dẫn đến Đại Hạ phủ đã sớm nhập không đủ xuất.
Nào có tiền để mà làm đồ giả nữa!
Dù ngươi có nói ra thì vạn tộc và vô địch Nhân tộc cũng sẽ không tin đây là di tích giả do Hạ gia chế tạo.
Hạ gia có tiềm lực này thì đã sớm bồi dưỡng thêm một vị vô địch cảnh rồi.
Dù cho không được thì cũng là chuẩn vô địch!
Không chỉ Đại Hạ phủ, cả Nhân cảnh, đại phủ có thể chế tạo ra di tích giả như thế sẽ tìm không ra một nhà nào, trừ phi hợp lại. Mấu chốt là nếu liên thủ thì làm sao ngươi biết có bắt tay nhầm với thế lực của tên vô địch phản bội hay không?
"Ngươi. . . Aiz, thật là chuyên nghiệp!"
Tô Vũ gật đầu, kiêu ngạo nói: "Làm giả thì ta là chuyên gia! Phủ trưởng, dùng giả loạn thật thì mới đáng tin cậy!"
Vạn Thiên Thánh bất đắc dĩ, nếu để mấy thứ này ở trong một không gian chừng vài trăm năm thì chính là di tích vô địch thực sự, hiện tại chỉ là tương đối mới mà thôi.
Đủ xa xỉ!
Nói lại thì tiểu tử này làm việc quả thật cực kỳ đáng tin, hiển nhiên Vạn Thiên Thánh cũng biết kế hoạch của Hạ gia tồn tại một lỗ thủng, thế nhưng. . . Thật có lỗi, ông cũng không có tiền, không có cách nào tạo ra di tích giả xa hoa thế này.
Theo suy nghĩ của ông thì khi vô địch đến liền phát động.
Hiện tại xem ra họ đã có thể đợi chờ.
Tốt nhất là thật sự có một vị vô địch tới dò xét rồi đem tin tức thả ra.
Di tích liền là thật.
Mà Tô Vũ lại nói: "Không chỉ thế, ta còn muốn sử dụng bia thần văn chiến kỹ, phát ra gợn sóng đa thần văn chiến kỹ để di tích rung động với đa thần văn hệ. Từ đó, lại càng dễ dàng dụ tên vô địch phản bội kia xuất hiện, bởi vì nếu gã không xuất hiện, di tích này sẽ bị đa thần văn hệ cướp đi, có thể sẽ sinh ra vô địch mà vạn tộc cũng phải coi trọng."
Vạn Thiên Thánh im lặng.
Tiểu tử, ngươi có biết làm như thế có lẽ sẽ dẫn tới rất nhiều vị vô địch, thậm chí là vô địch của vạn tộc không?
Ta sợ!
Ta sợ ta sẽ không chịu được nữa!
Vạn Thiên Thánh bất đắc dĩ, ta hi vọng dẫn xuất vô địch phản bội, cũng hy vọng có thể làm nhiều tên bỏ mệnh, nhưng tiểu tử này khiến ta cảm thấy ngươi đang gài bẫy cả ta luôn, kiểu như không giết chết ta thì không bỏ qua ấy!
Còn muốn dao động với riêng đa thần văn hệ, ngươi không sợ vạn tộc triệt để phát điên rồi có tới bảy tám vị vô địch xông tới à?
Tô Vũ giống như biết tâm tư của ông, cắn răng nói: "Đến lúc đó, làm phiền phủ trưởng đích thân đưa ta tới cửa thông đạo lên Chư Thiên chiến trường!"
"Hả?"
Lòng Vạn Thiên Thánh khẽ động, lại nhìn hắn một cái, ông không nói thêm gì, trên đại thể ông đã hiểu tâm tư của hắn.
Vạn Thiên Thánh thở dài một tiếng, tiểu tử này. . . còn chuẩn bị tham dự vào cuộc chi cấp độ vô địch sao?
. . .
Tô Vũ không quản nhiều như vậy, đến mức độ này mọi người đã cược mệnh, hắn chỉ là nện ít tiền, không sao cả.
Vạn Thiên Thánh cũng bắt tay vào chuẩn bị dựng không gian, chế tạo di tích mới.
Tô Vũ nhìn thấy ông dễ dàng xé rách không gian, dựng lên ngay tại Tu Tâm các thì cực kỳ rung động, rốt cuộc ông ấy mạnh tới mức nào?
"Phủ trưởng, ngài đã tới di tích thật rồi à?"
Tô Vũ vừa vội vàng hấp thu thiên địa huyền quang, vừa không ngừng phát nhiệm vụ xuống cho người ta, gần nhất hắn rất bận, Vạn Tộc giáo bên kia vẫn đang không ngừng hỏi thăm vô số sự tình, chỉ là hắn lười trả lời.
"Ừ."
Vạn Thiên Thánh gật đầu, "Không có gì, chỉ là một ít phế phẩm thôi."
"Di tích của vô địch sao?"
"Xem như thế đi."
"Vậy vì sao ngài vẫn chưa chứng đạo?"
"Lúc còn trẻ mộng tưởng quá lớn."
Vạn Thiên Thánh bâng quơ đáp: "Cũng không hứng thú chứng đạo trong di tích, ta và Diệp Bá Thiên đã đem di tích vô địch đó chia cắt, phân ra cho mỗi người chút ít chỗ tốt."
"Vật gánh chịu?"
"Đúng vậy, mỗi người giữ một cái."
Tô Vũ gật đầu, lại hỏi: "Chứng đạo ở Nhân cảnh, tiểu giới và Chư Thiên chiến trường, rốt cuộc thì có cái gì khác nhau?"
"Thực lực khác nhau, sức sinh tồn khác nhau."
Vạn Thiên Thánh giải thích: "Tiểu giới là yếu nhất, cái này thì không cần phải nói, chứng đạo ở Chư Thiên chiến trường là mạnh nhất, Nhân cảnh đứng thứ hai. Nơi khác nhau sẽ có tiền đồ khác nhau. Chư Thiên chiến trường chứng đạo có hi vọng vấn đỉnh Bán Hoàng chi cảnh, Bán Hoàng của Ma tộc cùng Tiên tộc đều chứng đạo ở đó."
"Không đúng, trước đó chẳng phải Chư Thiên chiến trường chưa mở ra sao?"
"Bọn hắn tự mở."
"Vậy cũng mới chỉ trong vòng ngàn năm đổ lại thôi, ngàn năm trước bọn hắn mới chứng đạo à?"
"Không phải, dưới cơ duyên xảo hợp, bọn gia hỏa này sớm đã tiến vào Chư Thiên chiến trường."
Tô Vũ hiểu rõ, lại hỏi: "Vậy vô địch có phân chia tiểu cảnh giới hay không?"
"Có."
Vạn Thiên Thánh đáp: "Không coi là tiểu cảnh giới, đến vô địch, hoặc nên nói là Vĩnh Hằng thì chủ yếu xem mức độ chưởng khống đối với thời gian, mức độ rộng lớn của biển ý chí, cường độ thân thể. . . Tổng thể mà nói thì không có phân chia gì đặc biệt, nhưng nếu đơn giản dựa theo thực lực phân chia thì sẽ có khác biệt."
"Phân chia thế nào?"
"Ngươi biết những thứ này làm gì?"
"Tốt xấu gì ta cũng nên biết chút ít, ta cảm thấy ta cách vô địch không xa nữa rồi!"
". . ."
Khẩu khí thật lớn!