"Vậy thì tốt, ta nói một lượt đã, nếu chư vị có cái gì không hiểu thì có thể đặt câu hỏi, trong phạm vi tin tình báo này thì ta đều sẽ trả lời miễn phí, tình báo khác thì có thể nói chuyện riêng thu phí rồi đáp lại chư vị!"
"Ta nói đơn giản một thoáng, thứ nhất, di tích Nam Nguyên là thật!"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí liền tĩnh lặng, không có ai buông lời hoài nghi, có lẽ là đều đang kìm nén chờ hắn nói xong.
"Thứ hai, di tích này hẳn là di tích Văn Minh sư chứ không phải di tích của Chiến giả!"
Hắn vừa dứt lời liền có người sốt ruột ngắt ngang: "Có gì để chứng minh?"
"An tâm, chớ vội, hãy nghe ta nói hết!"
"Thứ ba, di tích này, ta đặt tên là di tích Văn Minh!"
Lại có người vội vã hỏi: "Ngươi từng đi vào rồi?"
"Không, ta chỉ thông qua một vài thủ đoạn dò xét cách không tình huống bên trong thôi. Nếu ta đã đi vào thì tất cả mọi người hẳn sẽ biết, bởi vì ta không biết cách cụ thể đi vào như thế nào. Nếu ta vào thì chỉ sợ động tĩnh không nhỏ, đây cũng là điều ta phải nói, một khi mở di tích này ra, đại khái vô phương lén lút tiến vào, có lẽ nó sẽ bùng nổ động tĩnh cực lớn!"
Có người thầm mắng một tiếng!
Vậy thì phiền toái!
"Vậy vì sao Tô Vũ có thể lặng lẽ vào đó?"
"Ngươi đi mà hỏi Tô Vũ, vấn đề này ta vô phương trả lời, có lẽ là vận khí, có lẽ là hắn nắm giữ phương thức đặc thù để mở lối đi."
Tô Vũ âm thầm xem thường, nói nhảm, bởi vì nó là do ta tự tạo ra mà.
Đương nhiên, những người này đều cho rằng hắn nắm giữ di tích. . . Mà nói đi cũng phải nói lại, mẹ nó, sao ta lại không nắm giữ di tích nhỉ?
"Thứ tư, đẳng cấp của di tích đại khái là vô địch, bởi vì trong đó có vật gánh chịu, đây không phải phán đoán của ta, là cường giả trong Các ta đưa ra phán đoán, bởi vì bảo vật ta thấy có dấu hiệu xuất hiện linh tính. . ."
Tô Vũ nói đến đây, may mà không phải họp mặt tại hiện trường, bằng không chắc chắn hắn sẽ nghe được ngút ngàn tiếng thở dốc cùng tiếng hút khí.
. . .
Cùng lúc đó.
Tại Đại Minh phủ, Chu Thiên Đạo giật nảy mình, thật hay giả vậy?
Không phải di tích chỉ là giả sao?
Vì sao Tô Vũ lại dám lừa dối như thế? Chỉ cần di tích kia bại lộ, chắc chắn sẽ bị người ta phát hiện vấn đề ngay lập tức mà.
Tiểu tử này. . . Khoan đã, đừng nói hắn lấy di tích thật ra để câu cá nhé?
Má nó.
. . .
Đồng dạng như thế.
Đại Hạ phủ.
Hạ Hầu gia cùng Hạ Hổ Vưu liếc nhìn nhau, Hạ Hầu gia cổ quái nói: "Vật gánh chịu? Cái tên này thực có can đảm nói nhăng nói cuội, nếu mọi người vừa nhìn thấy di tích không có gì cả, chẳng phải sẽ lập tức bại lộ à?"
Hạ Hổ Vưu chần chờ, "Từ từ đã, mấy ngày trước hắn có nói di tích của chúng ta không xài được, không lẽ hắn hạ vốn gốc, thay đổi di tích giả của chúng ta bằng di tích thật của hắn? Nhị gia gia, ngài nhìn hắn nói đi, cứ y như thật ấy!"
Hạ Hầu gia cũng không xác định, không thể nào, chuyện này khó mà phán đoán.
. . .
Lúc bấy giờ, Nhân tộc cũng vậy mà vạn tộc cũng thế, đều đang tiêu hóa những tin tức chấn động mà Liệp Thiên các đưa ra.
"Thứ năm, bên trong có cây Thiên Nguyên quả, có thể xem như một mảnh Thiên Nguyên thánh địa!"
"Thứ sáu, cũng là điểm mấu chốt nhất, Liệp Thiên các vốn không muốn bán tin tức này, có điều nếu chỉ có năm điều trên thì số tin tức ấy chỉ đáng trị giá 1 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt, nhưng điều cuối cùng thì giá trị 9 giọt!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngưng thần, cực kỳ chăm chú quan sát điểm bảng.
Năm điều trước đã khiến họ cảm thấy tiền tiêu không oan uổng.
Kết quả, thế mà chỉ một tin tức cuối cùng đã có giá trị gấp bội?
Tô Vũ lại nói: "Tin tức này, ta cảm thấy Văn Minh sư có thể sẽ càng coi trọng, nếu Đại Hạ phủ đang lén xem, có lẽ. . . phủ ngươi nên để cho đa thần văn hệ Hồng Đàm tới một lần. Ha ha ha, đây coi như là tin tức ta tặng miễn phí cho các ngươi, hy vọng sau này Liệp Thiên các và Đại Hạ phủ có thể chung sống hoà bình tại Nhân cảnh!"
Xem tới đây, tất cả mọi người lại càng để bụng hơn.
Có người gấp gáp không nhịn nổi: "Huyền Cửu, chớ thừa nước đục thả câu, mau nói đi!"
"Văn Mộ! Trong đó có Văn Mộ bia!" Tô Vũ trực tiếp thả tin ra.
". . ."
Mờ mịt.
Phần lớn mọi người đều thấy mờ mịt.
Nhưng lúc này lại có cường giả kích động đặt câu hỏi: "Chuyện này là thật?"
"Thật!"
"Huyền Cửu, nếu ngươi dám nói dối, Minh Tộc ta và Liệp Thiên các sẽ không chết không thôi!"
"Không dám, thì ra là đại năng Minh Tộc, ta cam đoan, tin tức hoàn toàn là thật!"
Minh Tộc, một trong Cổ tộc.
Lúc này, trong Nhân cảnh, sắc mặt một vị cường giả Minh Tộc triệt để biến đổi!
Ông không quan tâm tới việc bại lộ thân phận.
Văn Mộ bia!
Nơi này có Văn Mộ bia!
Rất nhanh, ông lập tức thông tri Minh Nguyệt, truyền âm dặn dò: "Ngươi ở lại đây cẩn thận một chút, trong thời gian ngắn không nên trêu chọc cường giả, ta phải quay về hồi báo Minh Vương đại nhân!"
"Trưởng lão, có thể thông qua Liệp Thiên các để truyền lời mà, bọn hắn cũng có thể liên hệ tới Chư Thiên chiến trường!"
Cường giả Minh Tộc thoáng sững sờ, cũng đúng.
Suýt nữa thì quên mất!
Chủ yếu là tin tức này quá trọng yếu.
Minh Nguyệt hiếu kỳ hỏi: "Trưởng lão, Văn Mộ bia là cái gì?"
"Không biết."
"Hả?"
Minh Nguyệt cạn lời, không biết thì ngươi xúc động như vậy làm gì.
Cường giả Minh Tộc trầm giọng nói: "Thế nhưng trong một lần tụ hội mấy trăm năm trước, Minh Hoàng đại nhân đã từng nói qua một câu, đáng tiếc tìm không thấy Văn Mộ bia, tìm được thì có thể giúp ông tiến thêm một bước!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Minh Nguyệt đại biến!
Minh Hoàng?
Cường giả đệ nhất Minh Tộc, cổ lão cường giả, Cổ tộc sở dĩ xưng là Cổ tộc, cũng bởi vì từ thượng cổ đến bây giờ truyền thừa cơ hồ chưa từng đứt đoạn, dĩ nhiên vẫn có nhiều thứ đã mất đi truyền thừa.
Minh Hoàng có lẽ không phải thượng cổ vô địch, thế nhưng Minh Hoàng đã tồn tại từ thuở xa xưa đến nay, thời gian thật dài.
"Trưởng lão, cái này. . ."
"Không nên hỏi nhiều, biết đến Văn Mộ bia có lẽ còn có một số chủng tộc, lần này. . . phiền toái rồi!"
Cường giả Minh Tộc nhíu mày, "Có lẽ lần này không đơn thuần là thiên tài chi tranh, ngươi cẩn thận một chút, ta hoài nghi sẽ có vô địch tam thế thân hoặc là phân thân tự mình giáng lâm!"
"Ta hiểu rõ!"
". . ."
Giờ đây, người thảo luận không chỉ họ mà khắp nơi, cường giả Cổ tộc đều đang điên cuồng nghị luận.
Những người khác dù không rõ ràng tình huống, nhưng nhìn thấy nhiều vị cường giả Cổ tộc tự mình hỏi thật hay giả, ngữ khí lại hết sức khiếp sợ thì họ liền mơ hồ đoán được Văn Mộ bia kia ắt hẳn không đơn giản.
Không hiểu gì cả, chỉ biết là rất lợi hại!
Mặc dù có người căn bản không hiểu, cảm thấy tin tức cuối cùng này mà trị giá 9 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt thì hơi quá mức, thế nhưng giờ phút này họ lại cảm thấy rất đáng, dường như chúng ta đã biết đại bí mật của Cổ tộc rồi.
Văn Mộ bia!
Lúc bấy giờ, ba chữ ấy đã in dấu khắc sâu ở trong lòng tất cả mọi người.