Liệp Thiên các, phân bộ Đại Hạ phủ.
Tô Vũ tiếp tục nói: "Tin tức này, ta nghĩ người hiểu thì đều biết giá trị cao bao nhiêu! Không ai hiểu cũng chẳng sao, chỉ cần biết rằng thứ kia có giá trị liên thành, nếu thu được, tìm đại tộc đổi ba đến năm khối chí bảo gánh chịu thì chắc chắn sẽ có người nguyện ý mua ngay, như vậy là đủ rồi!"
"Hoặc là trực tiếp bán cho Liệp Thiên các, Liệp Thiên các ta nguyện dùng ba khối vật gánh chịu để thu mua!"
Nghe thế, những người không hiểu gì trong nháy mắt đã hiểu!
Mẹ nó.
Trân quý như vậy?
Mà lúc bấy giờ, cũng có những cường giả khác lên tiếng: "Nếu Thần tộc ta không thể đạt được cũng nguyện ra giá cao thu mua, tuyệt đối vượt qua mức giá ba vật gánh chịu!"
"Ma tộc sẽ thu về tay, lấy không được thì cũng hi vọng có cơ hội cầm tới, có thể bán cho Ma tộc ta!"
". . ."
Lập tức, những kẻ tính im lặng không thể lặn xuống nước thêm được nữa.
Phải phòng ngừa vạn nhất!
Nếu lấy không được thì làm sao bây giờ?
Vậy dĩ nhiên là phải thu mua!
Văn Mộ bia!
Thật sự trân quý hơn vật gánh chịu nhiều, hoặc là nói, kỳ thật cũng có thể dùng thứ này như một vật gánh chịu, quan trọng là khả năng chịu đựng lại càng cường đại hơn.
Ai không hiểu thì bây giờ cũng đã hiểu.
Đỏ ngầu cả mắt!
Ta đệt, vật này cũng quá trân quý rồi, Liệp Thiên các há miệng liền là ba kiện chí bảo gánh chịu, quả thực quá đáng sợ.
. . .
Nam Nguyên nội thành.
Đám Nguyên Khánh Đông chấn động tới ngây người.
Cho dù là hậu duệ vô địch như họ thì đời này cũng chưa chắc kiếm nổi một kiện chí bảo gánh chịu.
Mà lần này, trong di tích lại có ít nhất hai khối, cộng thêm Văn Mộ bia, ít nhất phải có 5 khối chí bảo gánh chịu trở lên.
Lúc bấy giờ, vài vị Nhật Nguyệt dồn dập bí mật truyền âm, liên hệ cường giả trong gia tộc.
Năm khối!
Đây là giá thấp nhất!
Có lẽ sẽ còn kiếm được càng nhiều hơn.
Đây là một tòa di tích cường đại trước nay chưa từng có.
Vào giờ phút này, các thế lực khắp nơi, thậm chí là vô địch cũng cấp tốc thu được tin tức rằng Văn Mộ bia xuất hiện.
Không những thế, còn có vật gánh chịu trong đó.
Ngoài ra còn có vô số thiên tài địa bảo khác.
Tòa di tích ở Nam Nguyên đã vượt qua mức bình thường, có lẽ có khả năng sinh ra hai tới ba vị vô địch.
. . .
Mà cùng lúc ấy.
Trong Đại Hạ phủ.
Hạ Hầu gia nhíu mày, Hạ Hổ Vưu không hiểu gì, nghi ngờ hỏi: "Nhị gia gia, Văn Mộ bia là cái gì?"
Hạ Hầu gia rơi vào trầm tư, "Văn Mộ bia. . . Văn Mộ bia. . . Ta cũng không hiểu quá rõ, có lẽ tổ gia gia của ngươi sẽ rõ ràng!"
Thật sự là y không hiểu rõ, thế nhưng hình như y đã từng nghe nói qua.
Hạ Hầu gia không nhiều lời, y nhanh chóng thông qua vài con đường truyền âm cho Đại Hạ vương.
Trước hết y phải truyền đến Chư Thiên phủ, sau đó lại chuyển đạt đến chỗ Đại Hạ vương.
Tốc độ cũng rất nhanh.
Dù sao nơi này là Nhân cảnh, thuận tiện hơn các thế lực khác nhiều.
Một lát sau, Hạ Hầu gia thu được truyền tin, phân tích một thoáng, rất nhanh y đã có đáp án.
"Giữ được thứ này thì hãy trả lại cho Tô Vũ hoặc là Hồng Đàm. . ."
Hạ Hầu gia sửng sốt, giữ được thì không thể chiếm lấy.
Mà phải trả lại cho Tô Vũ hoặc Hồng Đàm?
Y giống như ý thức được, Văn Mộ bia này là cái gì.
Lúc này, trong lòng Hạ Hầu gia vô cùng phức tạp, y nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, khẽ than thở một tiếng: "Đây là căn nguyên của đa thần văn hệ! Cũng là căn nguyên của thúc thúc ta. . ."
Thúc thúc của y chính là Hạ Thần.
Nhất Đại phủ trưởng!
Khi chưa chứng đạo, ông đã sáng lập Đại Hạ Văn Minh học phủ, cuối cùng lại chết vì chứng đạo.
Mà bia đa thần văn chiến kỹ chính là căn nguyên ông lưu lại.
Đây cũng là chí bảo truyền thừa của đa thần văn nhất hệ.
Lúc này, Hạ Hầu gia đã hiểu rõ, di tích có thể là giả, cũng có thể là thật, thế nhưng Văn Mộ bia có lẽ là thật, vì để hút người người chú ý, Tô Vũ đã bỏ thứ này vào!
Long y hết sức phức tạp!
Nếu Văn Mộ bia mà mất đi, xem như đa thần văn hệ sẽ thật sự bị chặt đứt.
. . .
Trong kênh công cộng của Liệp Thiên các, vô số cường giả đang đặt câu hỏi.
"Cụ thể cửa vào ở đâu?"
"Huyền Cửu, nói cho chúng ta biết đi!"
"Chúng ta nguyện ý bỏ giá tiền lớn để mua!"
"Liệp Thiên các, các ngươi bán ra tin tức, cái gì cũng có mà lại không có tin tức về cửa vào, đây là muốn độc chiếm sao?"
". . ."
Văn Mộ bia, vật gánh chịu, đó đều là chí bảo, mọi người đã không thể chờ đợi thêm nữa, ai cũng lo lắng bị Liệp Thiên các nuốt riêng.
Mà Tô Vũ thì bình tĩnh trả lời: "Nếu muốn độc chiếm thì chúng ta còn bán tình báo sao? Dứt khoát không nói cho các ngươi biết là được rồi! Cửa vào. . . Thứ ta nhìn thấy chưa chắc đã là cửa vào, thế nhưng ta phán đoán di tích này có thể sẽ chủ động mở ra, mặt khác, ta cũng phán đoán, nếu có cường giả đa thần văn hệ của Đại Hạ phủ bên này đến thì có lẽ có khả năng dẫn động di tích này mở cửa. Nếu Đại Hạ phủ thấy được thì có thể thử xem sao."
Thấy thế, có người cấp tốc cất lời: "Không sai, nếu Văn Mộ bia ở trong đó, người Đại Hạ phủ tới có lẽ có khả năng mở ra, Hồng Đàm. . . Đúng, Hồng Đàm hoàn toàn có khả năng! Không chỉ Hồng Đàm, có lẽ người của đa thần văn hệ đều được, theo như truyền thuyết, Văn Mộ bia là do Văn Minh sư thượng cổ vô địch lưu lại, Văn Minh sư thượng cổ vô địch xuất thân từ đa thần văn hệ!"
Lời này vừa nói ra, lại một lần nữa dẫn tới một đám người chưa rõ chuyện chấn động, tình huống gì vậy? Thứ đồ chơi này còn liên quan tới đa thần văn hệ ư?
Có vài cường giả Nhân tộc thấy được, trong lòng âm thầm suy nghĩ, phủ ta cũng có Văn Minh sư đa thần văn hệ!
Có lẽ. . . đây cũng là cơ hội!
Lúc bấy giờ, tin tức lại điên cuồng lan truyền, một số Văn minh sư đa thần văn hệ mới vừa vào Nhân cảnh không lâu đều nhận được chỉ lệnh, ngay lập tức tới Nam Nguyên, ngay lập tức!
Có lẽ đây chính là cơ duyên to lớn!
Tô Vũ lại mặc kệ bọn hắn, tiếp tục nói: "Tin tức chỉ có vậy, ta bảo đảm lời ta nói đều là thật, về phần mọi người tin hay không thì cứ chờ đợi là được, di tích này dù cho không có người thôi động thì có lẽ rất nhanh cũng sẽ hiện thế. Văn Minh phủ đệ đang rộng mở với tất cả mọi người, hoan nghênh chư vị lần sau lại hợp tác với Liệp Thiên các!"
Kênh chung tan biến, tất cả mọi người đều bị đá ra ngoài.
Mà ảnh hưởng sau đó lại lớn tới mức vượt quá sức tưởng tượng!