Cùng lúc đó.
Đông Liệt cốc.
Một số vô địch cũng thu được tin tức, có vô địch nghi ngờ hỏi: "Đại Hạ vương, Văn Mộ bia. . . hình như ta từng nghe nói về thứ này, năm đó khi Hạ Thần bị giết đã có cường giả vạn tộc đòi Văn Mộ bia từ hắn, là cái này sao?"
Đại Hạ vương hừ lạnh một tiếng, "Chính nó! Đám súc sinh kia, đệ đệ ta đã nói căn bản không biết cái gì là Văn Mộ bia, nhưng vẫn bị đám súc sinh đó vây giết tại Chư Thiên chiến trường, không sớm thì muộn ta sẽ giết sạch từng tên một!"
"Văn Mộ bia. . . Thế mà thật sự tồn tại thứ này, vả lại còn nằm ở Đại Hạ phủ, tại Nam Nguyên. . ."
Đại Hạ vương nhíu mày, cắt ngang: "Tin tức của Liệp Thiên các mà các ngươi cũng tin? Nam Nguyên không có di tích! Ta từng tự mình đi dò xét rồi, lại còn tọa trấn ở Nam Nguyên nhiều năm, chẳng lẽ ta không biết? Nếu có thì ta đã sớm lấy đi! Nếu có, Long Võ cũng chẳng cần tự mình ra ngoài tìm vật gánh chịu làm gì, cũng không cần thiết nhất định phải chứng đạo ở Chư Thiên chiến trường! Vả lại dù thật sự có thì cũng đã bị Tô Vũ kế thừa... Ở đâu ra di tích chứ?"
"Đại Hạ vương, lời này của ngươi rõ ràng có mâu thuẫn!" Có người cười nói: "Ngươi nói không có, còn nói có thì cũng bị Tô Vũ kế thừa, nhưng tình huống của Tô Vũ thì mọi người đều biết, dù hắn nhận được truyền thừa di tích thì cũng chẳng cầm tới được cái gì, cùng lắm thì lấy được một chút công pháp mà thôi. Quỹ tích hắn trưởng thành mọi người đều biết, nếu thật sự có những bảo vật trong di tích kia thì Tô Vũ còn phải liều mạng tự mình đi hãm hại lừa gạt để kiếm tài nguyên tu luyện à?"
Dù Tô Vũ có kế thừa di tích thì đại khái cũng không kế thừa toàn bộ, hẳn là chút ít truyền thừa mà thôi.
Đại Hạ vương một hồi nói không có, một hồi lại nói có thì cũng đã mất.
Là sợ mọi người đi đoạt sao?
Đại Hạ vương nhíu mày, lạnh lùng đáp: "Ta đã dò xét Nam Nguyên rồi, không chỉ một lần! Nếu ta không thể điều tra ra, Liệp Thiên các thì có tài đức gì, một tên Huyền Cửu cỏn con có thể dò xét rõ ràng hơn ta ư? Nực cười!"
"Vậy thì cũng khó nói, có lẽ trước đó di tích không xuất hiện, hiện tại phong ấn mới vừa nới lỏng thì sao? Gần đây Đại Hạ vương có đi qua Nam Nguyên không?"
Đại Hạ vương thoáng khựng lại, cau mày đáp: "Không có."
"Vậy là rõ rồi!"
Có người cười nói: "Đại Hạ vương, hiện tại thế cục Đại Hạ phủ không quá tốt, ta thấy ngươi nên rộng lòng, chuyên tâm vào chuyện của Long Võ, những chuyện khác thì vẫn nên ít quan tâm thôi."
Đại Hạ vương yên lặng, một lát sau, ông mới trầm giọng nói: "Ta không quan tâm những chuyện đó, thế nhưng ta cũng sẽ không để bọn chúng làm loạn Đại Hạ phủ. Tối thiểu, không thể để cho Vĩnh Hằng tiến vào Đại Hạ phủ!"
Bên kia, Đại Tần vương lạnh lùng nói: "Được, sự tình nội bộ Nhân cảnh thì để những tên kia tự mình xử lý. Xử lý không ổn thì đó là bọn họ không có năng lực! Hiện tại cũng tốt, nếu có ai dùng tam thế thân chui vào Nhân cảnh, hoặc là phân thân lẻn vào thì ngược lại còn bớt việc. Dặn Long Võ mau sớm chuẩn bị, khi nào bên kia mở di tích, tốt nhất chúng ta nên nhân cơ hội này chứng đạo. Cá cùng tay gấu không thể chiếm được cả đôi! Vạn tộc cũng thế, thêm một vị Vĩnh Hằng chui vào Nhân cảnh thì Chư Thiên chiến trường liền thiếu đi một vị Vĩnh Hằng ngăn cản hắn!"
Lời này vừa nói ra, không ít người gật đầu, có người còn trêu ghẹo: "Đại Hạ vương, di tích không phải là giả đó chứ? Cố ý hấp dẫn lực chú ý của mọi người để cho Long Võ gia tăng cơ hội chứng đạo?"
Không thể không nghĩ như vậy.
Bởi vì, hiện tại Văn Mộ bia xuất thế đã dẫn đến không ít cường giả liều mạng cho tam thế thân đi vào, một khi tam thế thân tiến nhập, vậy những vô địch này cũng không dám tùy tiện xuất hiện bên chỗ Hạ Long Võ, bằng không, quá dễ dàng bị người đánh giết.
Một tôn tam thế thân tiến vào không sai biệt lắm liền phế đi một vị vô địch.
Nếu có bảy tám vị tiến nhập Nhân cảnh thì Chư Thiên chiến trường sẽ thiếu đi bảy tám kẻ nhằm vào Nhân tộc vô địch.
Đây là chuyện tốt!
Tối thiểu thì đối với Hạ Long Võ mà nói, đây là chuyện rất tốt.
Đại Hạ vương nhíu mày, "Có lẽ thế! Dù sao thì dặn mọi người cẩn thận một chút, khả năng đây là cái bẫy mà Liệp Thiên các đặt ra... Nếu chỉ là trò đùa trẻ con, Đại Hạ phủ ta có thể xử lý, nhưng hiện tại lại là vật gánh chịu, Thiên Nguyên quả thụ, Nhật Nguyệt Huyền Hoàng đầm, Văn Mộ bia..."
Ông ngưng trọng nói: "Những tin tức này không phải do Hạ gia truyền đi, mà là Liệp Thiên các! Bảo hậu duệ của các ngươi bớt ôm lòng tham, ta cảnh cáo các ngươi, có khả năng đó là bẫy rập, Liệp Thiên các đang êm đẹp lại đem những người này tụ tập đến Đại Hạ phủ... Chưa hẳn chúng đã có ý tốt!"
"Bởi vì Liệp Thiên các, nên vốn chỉ có thiên tài tới thì hiện tại lại có khả năng dẫn đến Vĩnh Hằng, đây không phải chuyện tốt!"
Đại Hạ vương nghiêm nghị: "Đều cẩn thận một chút, dặn dò Chu Địa Chủ tốt nhất đừng đi, ở lại đó đề phòng, động tĩnh lớn như vậy một khi thật sự có tam thế thân Vĩnh Hằng tiến vào rồi phá vỡ Nhân cảnh thì sẽ không ai có kết cục tốt!"
Nghe vậy, mấy vị vô địch nghiêm mặt gật đầu, bọn họ hiểu rõ tầm quan trọng của sự việc lần này.
Cũng phải, thế cục lớn như thế, ai có thể bày ra?
Rất có thể di tích là thật.
Thế nhưng lại do Liệp Thiên các ban bố, tổ chức này không có lòng tốt, có lẽ là muốn đục nước béo cò khiến hàng loạt cường giả tụ tập tại Nhân cảnh, điều này xác thực không tính là chuyện tốt.
"Nhìn tình huống đã rồi nói sau!"
Đại Tần vương mở miệng: "Lão Hạ, ngươi xác định bên kia không phải do Hạ gia làm là được, sự tình càng náo càng lớn, nếu do Hạ gia làm thì coi chừng xảy ra biến cố."
Đại Hạ vương tức giận mắng: "Bớt nói nhảm!"
Ông không thèm để ý đến Đại Tần vương, Hạ gia sao có thể làm ra việc này?
Hạ gia ta lại không có vật gánh chịu!
Mà nói lại thì thật sự có vật gánh chịu trong đó à?
Ông cũng hoài nghi!
Còn nữa, Nam Nguyên... rốt cuộc có di tích hay không?
Ông cũng sắp hồ đồ rồi!
Thật đó, sắp hồ đồ tới nơi rồi!
. . .
Một ngày này, chư thiên vạn tộc đều đang bí mật hội nghị.
Ngày hôm ấy, lối đi thông vào Nhân cảnh mà không do Nhân tộc nắm giữ thì đều có cường giả tuyệt đỉnh lén lút lẻn vào. Trong các lối vào Nhân cảnh thì ở bên Chư Thiên phủ là lớn nhất, thế nhưng, không có nghĩa là địa phương khác không có.
Vạn Tộc giáo vẫn luôn có cường giả chui vào lẻn ra đều thông qua các lối đi không bị cai quản này.
Đương nhiên, những thông đạo này không an toàn, thậm chí là cực kỳ nguy hiểm.
Tỉ như thông đạo do Liệp Thiên các chưởng khống là truyền tống ngẫu nhiên, xui xẻo thì dễ dàng khiến cho người ta truyền tống đến ngay trên ót vô địch, có chỗ thì tới thẳng vết nứt cắt chém, nguy hiểm vô cùng, còn lâu mới có được sự an toàn như lối đi mà Nhân cảnh nắm giữ.
Những chỗ này chỉ thích hợp chui vào trong phạm vi nhỏ, không thích hợp tiến vào với quy mô lớn.