Ngay khi Tô Vũ đang thu phục Vạn Tộc giáo.
Nam Nguyên nội thành.
Một thành nhỏ như Nam Nguyên mà giờ phút này lại tụ tập nhiều cường giả như mây, hàng loạt thiên tài tràn vào.
Mà hiện tại, nhà của Tô Vũ đã bị Long Võ vệ triệt để phong tỏa, dẫn đến vô số cường giả không vừa lòng.
Lúc bấy giờ, nhóm Hồng Đàm tiến vào đó càng dẫn tới một đám người không vừa lòng.
Ở khu nhà Tô Vũ, bên ngoài cư xá.
Có cường giả tức giận nói: "Hạ gia muốn độc bá di tích Nam Nguyên sao? Nam Nguyên thuộc địa phận Đại Hạ phủ không sai, nhưng di tích thuộc về toàn Nhân tộc, không phải của riêng ai hết!"
Trên vùng trời cư xá, Triệu Duệ cầm thương ngồi xếp bằng, không nói lời nào.
Ai dám xông vào?
Xông vào liền giết!
"Các ngươi dám can đảm bước tới, giết không tha!"
Có tướng lĩnh Long Võ vệ cao giọng quát lớn, đây là địa bàn Hạ gia, từ lúc nào đến phiên người ngoài thuyết tam đạo tứ?
Trước đó Hạ gia không hề để tâm, đó là bởi vì nơi này chưa xuất hiện di tích.
Bây giờ Liệp Thiên các đã xác định vị trí của di tích, cũng xác định thật giả, thân là quân đội Đại Hạ phủ, Long Võ vệ tự nhiên không nguyện ý đem di tích chắp tay dâng cho người ngoài.
"Nam Nguyên thuộc lãnh địa nhà họ Hạ, bất kỳ người nào cũng phải xem quy củ Hạ gia!"
Từng vị tướng lĩnh Long Võ vệ xuất hiện, nhân số Long Võ vệ không nhiều, phân thành Minh vệ cùng Ám vệ.
Ở Minh vệ, Vạn Thạch làm lính, Đằng Không là Thập trưởng, Đằng Không cao trọng là Bách phu trưởng, Lăng Vân là Thiên phu trưởng, Sơn Hải là Vạn phu trưởng. . . Được rồi, Minh vệ cũng không đến vạn người.
Trước lúc này, Minh vệ chỉ có vài vị Thiên phu trưởng, Phó tướng Triệu Duệ tuyên bố với bên ngoài bản thân là Sơn Hải đỉnh phong.
Nhưng bây giờ Ám vệ đã chuyển sáng.
Sáu vị Đại thống lĩnh đều là Nhật Nguyệt cảnh, cộng thêm Triệu Duệ nữa thì Long Võ vệ có trọn vẹn bảy vị Nhật Nguyệt, toàn bộ đều đang tọa trấn nơi này.
Nam Nguyên đã trở thành yếu địa.
Bảy vị Nhật Nguyệt lăng không, uy áp chấn nhiếp bốn phương, có thống lĩnh quát lớn: "Long Võ vệ hiệp trợ cư dân Nam Nguyên rút lui, hôm nay dù có phải đả diệt thành trì thì cũng không để cho kẻ ngoại lai khiêu khích oai nghiêm Đại Hạ phủ ta!"
"Vâng!"
Từng đội từng đội Long Võ vệ cấp tốc hành động, kỳ thật cư dân ở thành Nam Nguyên đã rút đi rất nhiều, nhưng mà vẫn còn không ít người không nguyện ý rời đi.
Giờ phút này, Long Võ vệ đó đang cưỡng chế dân chúng di tản.
Có lão nhân nước mắt rải đầy vạt áo, ly hương. . . ly hương!
Già rồi, chỉ nguyện lá rụng về cội.
Đây là loạn thế!
Chư thiên loạn thế!
Khắp nơi đều là hỗn loạn, nhưng loạn tới mấy thì vẫn là quê hương mình tốt, rời khỏi Nam Nguyên, dù cho bên ngoài có an toàn thì cũng không phải nhà của mình.
Người Nam Nguyên nhiều đời sinh tồn ở đây, tại nơi này chống lại yêu tộc, chinh chiến chư thiên, chỉ là vì thủ vệ thành thị nho nhỏ vắng vẻ đó.
Bây giờ, bọn họ không thể không rời đi thành thị mà họ đã sinh ra và lớn lên.
Quê hương!
Có điều Đại Hạ phủ đã hạ quyết tâm, dù phải san bằng Nam Nguyên thì cũng không để người khác chiếm lấy di tích, quyết tâm đã định, bọn họ nhất định phải rời đi, bằng không Nhật Nguyệt đại chiến diễn ra thì bọn họ chắc chắn sẽ chịu liên lụy mà chết.
"Nam Nguyên. . . Nam Nguyên!"
Một đám lão nhân, một đám lão binh lệ rơi đầy mặt, quơ binh khí của mình, quơ binh khí năm đó chinh chiến chư thiên, cao giọng hô!
"Nam Nguyên!"
"Nam Nguyên!"
Từng tiếng hô vang tận mây xanh.
Ly hương, rời đi thành thị thân thương để hướng về nơi không rõ, tha hương cho dù tốt thì cuối cùng cũng không phải nơi mà lòng ta hướng về.
Nước mắt dính ướt vạt áo.
Khiến cho vô số vị cường giả Long Võ vệ cũng đỏ mắt, biệt khuất vô cùng.
Hôm nay, hàng loạt cường giả tụ tập tại Đại Hạ, chiếm quê hương của chúng ta, vì cầu sinh mà dân chúng Nam Nguyên không thể không từ bỏ quê quán, rời khỏi nơi này.
Trong thành, rất đông cường giả vạn tộc tề tụ.
Có cường giả cười lạnh, châm biếm: "Một bầy kiến hôi!"
Quả là một bầy kiến hôi, Thiên Quân Vạn Thạch thì là tu giả cái nỗi gì?
Bi tráng?
Nếu không phải Hạ gia còn có lực uy hiếp thì dân chúng cả thành sớm đã bị bọn họ đồ sát hầu như không còn.
Giờ phút này, thậm chí có người châm dầu vào lửa: "Có khi dân chúng Nam Nguyên đã từng có người lọt vào di tích, tốt nhất là nên kiểm tra một chút, xem xem có ai lén cầm đồ trong di tích đi hay không. . ."
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, một vị tướng lĩnh Long Võ vệ Sơn Hải đỉnh phong cảnh tung quyền đánh nổ tên Sơn Hải mới cất lời kia, tức sùi bọt mép, "Các ngươi muốn khai chiến sao? Vậy liền chiến đi!"
"Chiến!"
"Chiến!"
"Chiến!"
Từng tiếng gầm thét phảng phất như về tới lúc trước, có lão binh gầm lên dữ tợn: "Chiến! Tướng quân, mặc dù chúng ta yếu ớt, nhưng vẫn nguyện tái chiến chư thiên!"
Đại Hạ phủ có ngàn vạn lão binh đã từng chinh chiến chư thiên nhiều năm.
Sát khí ngút trời!
Nam Nguyên nho nhỏ mà có tới mấy vạn lão binh, mặc dù không mạnh nhưng cũng có thể hợp sức mà chiến một trận.
Họ tình nguyện chết trận tại Nam Nguyên, cũng không nguyện ý cứ thế mà đi, làm cô hồn ly hương.
Trên không trung.
Triệu Duệ đỏ mắt, trong đám lão binh này còn có lính mà y từng dẫn dắt, có Trấn Ma quân, có Long Võ vệ đã xuất ngũ, cũng có phủ quân, thành vệ quân xuất ngũ. . .
Đại Hạ phủ chinh chiến mấy trăm năm, từ sau khi Hạ Long Võ trở thành Phủ chủ đã đạt đến đỉnh phong.
Chiến bốn phương, giết bốn phương!
Chư thiên bởi vì ta mà chẳng thể nở nụ cười!
Mà nhóm lão binh này phần lớn đều là người tại thời đại của Hạ Long Võ, theo Hạ Long Võ chinh chiến khắp nơi, giống như cha Tô Vũ vậy, tại Chư Thiên chiến trường giết ra từ trong núi thây biển máu.
Bọn hắn không mạnh!
Bọn hắn rất yếu!
Có kẻ là Thiên Quân, có kẻ Vạn Thạch, có kẻ mới chỉ là Đằng Không.
Nhưng mà bọn họ từng gặp qua núi thây biển máu, bọn họ từng bước qua Đông Liệt cốc, đi qua Dục Hải bình nguyên, từng đánh cổ thành, giết Thần Ma, chinh chiến mấy chục năm, không hề tiếc mạng sống!
Lúc này, lòng Triệu Duệ sục sôi, Đại Hạ phủ ta khai phủ 351 năm chưa từng biệt khuất như thế!