Cùng một lúc ấy.
Ở nơi nào đó.
Trong đại điện, một bóng người đứng lên nhìn về phía Đại Hạ phủ, ánh mắt sáng ngời, "Nam Vô Cương?"
Nói xong, gã khẽ nhíu mày.
Là Nam Vô Cương thật sao?
Ông ta cảm giác trước sau gì mình cũng bại lộ cho nên không tha thiết che giấu, lộ diện nhanh như vậy?
Ta vừa mới muốn đi dò xét thân phận của Nguyên Thủy giáo chủ thì ông ta liền xuất hiện?
Có phải trùng hợp quá rồi không?
Bóng người rơi vào trầm tư, rất nhanh, gã vội đưa tin: "Triệu Thiên Phong, hai người các ngươi mau ẩn núp đi!"
"Vâng!"
Bóng người lại cau mày suy nghĩ.
Nguyên Thủy, Nam Vô Cương. . . Bất kể có phải hay không thì đều cần xử lý!
Bất quá ở trong chuyện này còn có nhiều điểm đáng ngờ, Nguyên Thủy giáo chủ lộ diện quá nhanh, gã luôn cảm thấy mọi chuyện quá mức dễ dàng, trong mắt gã thầm lóe ra từng bóng người, không bao lâu sau, người trong đại điện nhắm mắt, không suy nghĩ thêm nữa.
. . .
Kỷ Hồng bị tập kích rồi được người thần bí cứu.
Hiện tại y không rõ sống chết, không biết người đang ở đâu.
Đây là tin tức mà Tô Vũ nhận được.
Lúc bấy giờ hắn mới đánh nổ một vị Sơn Hải, nhận được tin thì khẽ nhíu mày, rất nhanh bèn mở miệng nói: "Rút lui, đều là tôm cá nhãi nhép thôi, mau thanh lý hiện trường!"
"Vâng!"
Một đám người cấp tốc thanh lý chiến trường, tan biến khỏi nơi này.
Mà Tô Vũ thì truyền âm cho Vạn Thiên Thánh, "Phủ trưởng, chuyện của Kỷ thự trưởng là do ngài an bài sao?"
Một lát sau Vạn Thiên Thánh mới đưa tin trả lời: "Không phải, việc này ngươi không cần phải để ý. Tạm thời Kỷ Hồng không chết được!"
"Phủ trưởng, rốt cuộc là tình huống như thế nào, không thể nói chút gì sao?"
Vạn Thiên Thánh hơi chần chờ một thoáng, hồi lâu sau mới đưa tin đến: "Nhớ kỹ, không nên tùy tiện tin tưởng bất kỳ ai là được rồi! Kể cả ta, kể cả tất cả mọi người. Cái thế giới này, hết thảy đều có khả năng xảy ra. Có một số việc, ngay cả ta cũng không tìm ra đầu mối hoàn chỉnh, hiện tại ta không thể cho ngươi đáp án chính xác, bao gồm cả về Nguyên Thủy, Lam Thiên, Huyền Giáp cùng với rất nhiều người khác. Bây giờ nói ra sẽ chỉ làm ngươi nảy sinh nghi hoặc không đáng có."
Tô Vũ ngạc nhiên, có ý gì vậy?
Vạn Thiên Thánh lại nói: "Ngươi đang tính kế người khác, thật tình lại không biết, cũng có thể là có người đang mượn cơ hội tính kế ngươi, mong muốn Đại Hạ phủ lộ ra hết thảy át chủ bài. Tô Vũ, tự mình cẩn thận, có một số việc ta còn đang điều tra."
"Vâng!"
Tô Vũ ra vẻ trấn tĩnh, nhưng trong lòng thì lại chấn động, ý gì vậy?
Trước đó khi hắn hỏi lão Vạn, lão Vạn luôn là bộ dáng cái gì cũng không biết, hắn còn tưởng rằng lão Vạn cố ý.
Không phải lão Vạn thật sự không biết đấy chứ?
Vậy liền hết sức hố a.
Đệt!
Ý trong lời ông nói có chút phức tạp.
Nếu nói về Đại Hạ phủ, Tô Vũ tương đối tin tưởng, đại khái là kể cả lão Vạn, mặc dù hắn tiếp xúc không nhiều nhưng so ra vẫn hơn Lam Thiên, Nguyên Thủy gì đó nhiều.
"Huyền Giáp. . ."
Hắn nhìn về phía Huyền Giáp trưởng lão bên cạnh, nhíu mày, thôi được rồi, không nghĩ nữa, có nhiều thứ có thể phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
. . .
Đại Hạ phủ.
Tu Tâm các.
Vạn Thiên Thánh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía học phủ, phủ thành và bên ngoài xa hơn. . .
Ông đang tự suy ngẫm.
Ông suy nghĩ về rất nhiều thứ, suy nghĩ về hết thảy khả năng, suy nghĩ xem lần này rốt cuộc là mình chủ đạo toàn bộ cục diện, hay là bị người khác coi thành quân cờ, thành vũ khí để sử dụng.
Đương nhiên, ông có ý nghĩ riêng, có tính toán riêng của mình.
Ngoài cửa sổ, một bóng người lóe lên.
Bóng người hiển hiện, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, Vạn Thiên Thánh cũng nhìn về phía người nọ.
Trong nháy mắt hiển hiện, người kia lộ ra vẻ mặt tươi cười, "Phủ trưởng, ngắm trăng à?"
Vạn Thiên Thánh bình tĩnh như nước, "Nhìn ngươi, ngươi rất dễ nhìn."
"Phủ trưởng thích người ưa nhìn à?"
Người nọ khẽ cười, sau một khắc, bỗng nhiên biến thân hóa thành một vị mỹ nhân phục sức diêm dúa lộng lẫy, nở nụ cười xán lạn, mỉm cười hỏi: "Phủ trưởng, nhìn xem có được không?"
"Biến thái!"
"Hừ! Sao phủ trưởng lại nói người ta như thế?"
Nữ nhân nọ đưa tay ngọc lên che mặt, làm nũng: "Phủ trưởng, người ta không đẹp sao? Hay phủ trưởng là biến thái, không thích nữ nhân?"
Vạn Thiên Thánh lãnh đạm nhìn vị kia, "Chơi chán chưa?"
"Phủ trưởng thật không hiểu phong tình gì cả!"
Nữ nhân kia bật cười, phút chốc lại hóa thành một vị lão nhân tiên phong đạo cốt, sắc mặt tang thương, "Tiểu Vạn à, nhân sinh khổ đoản, hà cớ gì lại không biết hưởng lạc!"
Vạn Thiên Thánh xụ mặt, "Chơi chán rồi thì có thể yên tĩnh một lát được không?"
Lão nhân yên lặng mấy giây, sau đó lại hóa thành một vị nam tử trung niên, trầm giọng nói: "Phủ trưởng đại nhân, Lam Thiên hữu lễ!"
Vạn Thiên Thánh nhìn y, rất lâu sau mới mở miệng: "Ngươi phản bội sao?"
Lam Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc, "Sao có thể nói như vậy? Phủ trưởng thế mà lại hoài nghi ta, trời ạ, lòng trung thành của ta có nhật nguyệt chứng giám!"
Vạn Thiên Thánh châm chọc, "Nhật Nguyệt chứng giám nhưng vô địch phân biệt không được, phải không?"
". . ."
Lam Thiên phì cười, "Phủ trưởng thực sự là. . . quá thành thật! Người hiểu ta chỉ có mỗi phủ trưởng. Thiên hạ này phụ mẫu sinh ra ta nhưng hiểu ta thì chỉ có phủ trưởng thôi!"
Vạn Thiên Thánh lạnh lùng nói: "Ngươi ngậm miệng đi! Lam Thiên, ngươi muốn làm cái gì? Còn nữa, thần văn chữ “Biến” của Tô Vũ là do ngươi truyền sao?"
"Lời này sai rồi!"
Lam Thiên khẽ cười đáp: "Sao có thể là ta, rõ ràng là do Thiên Thủ đạo tặc Hứa Bân truyền mà, cũng là do chính hắn tự lĩnh ngộ, liên can gì tới ta đâu."
"Hứa Bân không phải là chính ngươi sao?"
Lam Thiên kinh ngạc: "Hứa Bân là ta? Làm sao có thể! Hứa Bân. . . Hứa Bân là ta ư?"
Lam Thiên giống như sa vào trong hồi ức, thật lâu sau mới cười ha hả nói: "Hình như đúng là ta rồi! Phủ trưởng, ngươi không biết đâu, Đại Minh phủ thú vị lắm, cũng rất lợi hại. Bọn hắn chế tạo ngọc cảm ứng thượng cổ, thế là tóm được ta, ta cũng quá thảm đi! Không có cách nào nữa, ta không thể làm gì khác hơn là giả thành nữ nhân để tìm sự đồng tình, kết quả. . ."
Lam Thiên lại hóa thành nữ nhân, hai mắt đẫm lệ, "Tên Tô Vũ tim sắt kia tuyệt đối không thương hương tiếc ngọc, hắn còn dám đánh ta. . ."
Vạn Thiên Thánh lạnh lùng nhìn y.
Đánh tốt lắm!
Lam Thiên xấu hổ nhìn ông, rất nhanh bèn cười ngượng ngùng một tiếng, hóa về lại thành bộ dạng trung niên, bất đắc dĩ nói: "Phủ trưởng, ngươi mang ý chí sắt đá à? Hà cớ gì lại đối xử với ta như vậy, ta khóc luôn rồi mà ngươi còn thờ ơ."
Vạn Thiên Thánh lạnh lùng nói: "Chơi chán thì im miệng! Ta hỏi ngươi, thân phận của Nguyên Thủy rốt cuộc đã tra được hay chưa?"
"Phủ trưởng nói gì thế này, ngươi không phải chính là Nguyên Thủy sao?"
Vạn Thiên Thánh nhìn chằm chằm Lam Thiên, mà y cũng nhìn thẳng vào mắt Vạn Thiên Thánh.
Nhìn một hồi lâu, Lam Thiên mới ngập ngừng hỏi: "Đúng không?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Vạn Thiên Thánh hỏi ngược lại.